Chàng Rể Chiến Thần

Chết thì chết


trước sau

Dương Thanh hơi híp mắt, không ngờ đối phương lại là anh ruột của Quan Hồng Vĩ.

Hôm qua Quan Hồng Vĩ và chú Đức mới tự sát, hôm nay Quan Hồng Nghị lại đích thân đến đòi người rồi.

Quan Hồng Vĩ xếp thứ hai trong mấy đứa con trai của Quan Vương. Quan Hồng Nghị tự xưng là anh trai ruột của Quan Hồng Vĩ, nghĩ cũng biết thân phận của ông ta rồi.

Con trai trưởng của Quan Vương, người thừa kế hợp pháp nhất của Vương tộc họ Quan.

"Tìm tôi đòi người?"

Dương Thanh cười giễu: "Sợ là ông đến nhầm chỗ rồi".

"Cậu định tiếp tục giấu diếm sao?"

Quan Hồng Nghị dường như không bất ngờ với câu trả lời của Dương Thanh, trêи mặt vẫn tươi cười rạng rỡ: "Nếu tôi đã đến tìm cậu đương nhiên là có đủ bằng chứng chứng minh bọn họ đều đang ở trong tay cậu".

"Tôi biết cậu Thanh rất lợi hại, dễ dàng đàn áp cả cao thủ Vương Cảnh sơ kỳ, nhưng như vậy thì sao?"

"Đâu phải tất cả bạn bè của cậu Thanh đều có thể dễ dàng đánh bại cao thủ Vương Cảnh sơ kỳ như cậu đúng không?"

Ầm!

Quan Hồng Nghị vừa dứt tiếng, một luồng sát khí bùng nổ từ trêи người Dương Thanh.

"Bụp!"

Một giây sau, bóng dáng Dương Thanh đã lao tới trước mặt Quan Hồng Nghị, giơ tay tóm cổ đối phương.

Lúc này hơi thở trêи người Quan Hồng Nghị đột nhiên bộc phát, cũng là hơi thở của cao thủ Vương Cảnh sơ kỳ, cố gắng chống lại Dương Thanh.

Chỉ là khi ông ta dự định tránh thoát tay của Dương Thanh thì lại khϊế͙p͙ sợ phát hiện sức mạnh của Dương Thanh lại khủng bố như vậy, thậm chí với thực lực Vương Cảnh sơ kỳ của ông ta cũng không cách nào thoát được.

"Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ giấu diếm việc gì. Bây giờ tôi có thể nói cho ông biết em trai của ông Quan Hồng Vĩ đã chết rồi!"

"Ngoài Quan Hồng Vĩ ra còn có chú Đức cao thủ Vương Cảnh của Vương tộc hị Quan cũng chết rồi!"

"Người sống sót duy nhất chính là Quan Hân nhưng cô ta đã phạm tội chết, tôi không cho phép bất kỳ ai mang cô ta đi".

Vẻ mặt Dương Thanh toát ra sát khí, nhìn chằm chằm Quan Hồng Nghị nói.

Anh không hề giấu diếm về cái chết của Quan Hồng Vĩ và chú Đức.

Với thực lực của Vương tộc họ Quan có thể dễ dàng điều tra rõ những việc này.

Mặc dù không tìm được bằng chứng nhưng vẫn có thể chắc chắn cái chết của Quan Hồng Vĩ và chú Đức là do Dương Thanh gây ra.

"Ầm!"

Dương Thanh tiện tay ném đi, thân thể của Quan Hồng Nghị bay ra xa mười mấy mét, va mạnh vào một thân cây liễu.

Hơi thở Vương Cảnh sơ kỳ của ông ta trong nháy mắt trở nên ủ rũ.

Ông ta giãy dụa bò dậy từ trêи mặt đất, lau vết máu nơi khóe miệng, nụ cười trêи mặt đã biến mất, khi ngẩng đầu nhìn Dương Thanh trong mắt chỉ còn lại vẻ nghiêm trọng và ngạc nhiên.

"Rốt cuộc cậu là ai?"

Quan Hồng Nghị lên tiếng hỏi.

"Tôi là người mà Vương tộc họ Quan không thể đụng vào!"

Vẻ mặt Dương Thanh ngạo nghễ nhìn Quan Hồng Nghị lạnh lùng nói: "Tôi có thể giao thi thể Quan Hồng Vĩ và chú Đức cho ông, nhưng còn Quan Hân, cô ta đã sắp xếp người ám sát em gái tôi cho nên cô ta nhất định phải chết!"

"Là cậu đã giết Quan Hồng Vĩ và chú Đức?"

Quan Hồng Nghị lại hỏi, dường như không hề quan tâm đến sống chết của Quan Hân.

"Quan Hồng Vĩ là tự sát bằng súng, còn chú Đức là đập đầu tự sát, Quan Hân tạm thời không chết, nhưng cách cái chết cũng không xa".

Dương Thanh không hề giấu diếm.

Dù là Quan Hồng Vĩ hay chú Đức, vết thương của bọn họ đều rất rõ ràng, với năng lực của Vương tộc họ Quan, không khó để tìm ra nguyên nhân cái chết của bọn họ.

Quan Hồng Nghị hít sâu một hơi: "Chết hết rồi sao?"

Dương Thanh không lên tiếng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Quan Hồng Nghị.

Tuy đối phương cũng là người của Vương tộc họ Quan, nhưng dù sao cũng không có xung đột trực tiếp với anh, cũng không có thù không đội trời chung gì.

"Tôi muốn mang thi thể của họ về Vương tộc họ Quan, nhưng tôi cũng muốn dẫn cháu gái Quan Hân của tôi về cùng!"

Quan Hồng Nghị bỗng thốt lên, thái độ cực kỳ hung hăng, dường như không hề sợ Dương Thanh dưới con nóng giận sẽ giết chết ông ta.

Dương Thanh híp mắt: "Ông không hiểu ý tôi sao?"

Quan Hồng Nghị gật đầu: "Tôi hiểu rất rõ ý của cậu Thanh, Quan Hân tìm người ám sát em gái của cậu quả thật rất quá đáng nhưng theo tôi biết cô gái kia vẫn chưa chết".

"Tuy Quan Hân có tội nhưng cũng không đáng tội chết!"

"Em trai tôi chỉ có một đứa con gái này, bây giờ em trai cũng đã chết, mặc kệ thế nào, Quan Hân cũng là

cốt nhục duy nhất trêи đời này của em tôi, tôi nhất định phải bảo vệ con bé".

Quan Hồng Nghị gằn giọng nói: "Rốt cuộc làm thế nào cậu mới bỏ qua cho Quan Hân? Cậu cứ ra giá đi".

Không hổ là người thừa kế hợp pháp nhất của Vương tộc Quan, quả nhiên rất kiêu ngạo.

Dương Thanh cười lạnh: "Nếu ông bảo tôi ra giá, vậy thế này đi, rốt cuộc thế nào ông mới từ bỏ người phụ nữ này này? Ông cứ ra giá đi".

Quan Hồng Nghị lập tức cau mày: "Cậu Thanh, tôi kính trọng cậu là cao thủ Vương Cảnh trung kỳ mới ôn hòa nhã nhặn thương lượng với cậu".

"Nếu cậu thật sự ép tôi đến đường cùng thì tôi không ngại làm ra bất cứ việc gì đâu".

"Cậu là cao thủ Vương Cảnh trung kỳ, mà Vương tộc Quan không chỉ có cao thủ Vương Cảnh trung kỳ thôi đâu".

Sặc mùi uy hϊế͙p͙!

Quan Hồng Nghị tự cho Dương Thanh chỉ là cao thủ Vương Cảnh trung kỳ, không hề nghĩ tới Dương Thanh còn lợi hại hơn thế nữa.

"Quan Hồng Vĩ bắn súng tự sát đã đành, nhưng chú Đức tại sao lại tự vẫn theo, ông thật sự không muốn biết sao?"

Dương Thanh bỗng hỏi: "Ông không muốn biết trước khi chết, bọn họ đã cầu xin tôi điều gì sao?"

Quan Hồng Nghị cau mày nhìn thẳng Dương Thanh: "Bọn họ nói gì?"

"Bọn họ đều mong rằng tôi có thể nể mặt Quan Duyệt mà bỏ qua cho Vương tộc họ Quan".

Dương Thanh nói.

"Ha ha ha ha!"

Quan Hồng Nghị hoàn toàn không tin, lập tức cười to: "Cậu Thanh, cậu đúng là biết nói đùa!"

"Xem ra, ông không hề tin, nếu đã vậy thì tôi cũng không còn gì để nói".

Dương Thanh lạnh nhạt nói: "Nể mặt Quan Duyệt tôi không so đo với ông, bây giờ ông rời đi tôi có thể coi như không có chuyện gì xảy ra".

"Tôi muốn dẫn Quan Hân đi!"

Thái độ của Quan Hồng Nghị vô cùng kiên quyết.

"Nếu ông vẫn khăng khăng như thế thì tôi cũng không ngại khiến cho dòng dõi nhà họ Quan mất đi một người đâu!"

Trêи mặt Dương Thanh lộ ra sát khí.

Tuy Quan Hồng Vĩ tự sát bằng súng nhưng Dương Thanh tin rằng Vương tộc họ Quan sẽ đổ hết tội lỗi này lên người anh.

Cho nên anh thật sự không ngại khiến cho Quan Hồng Nghị mãi mãi ở lại Yến Đô.

Đương nhiên làm vậy sẽ khiến anh gặp thêm một vài rắc rối lớn.

Với tình cảnh hiện giờ của anh, còn gì tệ hơn nữa?

"Hình như cậu đã quên một việc".

Quan Hồng Nghị bỗng nói.

"Ông nói là Quan Duyệt sao?"

Dương Thanh đã đoán được ý đồ của đối phương.

Quan Hồng Nghị bình tĩnh gật đầu: "Nói thật với cậu, người dẫn Quan Duyệt đi là do tôi sắp xếp, vì vậy bây giờ Quan Duyệt đang ở trong tay tôi".

"Cậu nói xem, nếu người của tôi lỡ tay giết chết Quan Duyệt thì liệu cậu có thấy khó chịu vì mình đã liên lụy đến một người vô tội không?"

Sát khí trong mắt Dương Thanh càng đậm: "Vậy chẳng phải nếu ông chết ở đây thì sẽ không có ai biết sao? Mà nếu không có ai biết thì chẳng phải tôi sẽ có đủ thời gian để đi cứu Quan Duyệt à?"

Anh cũng lười nói đạo lý Quan Duyệt là cháu gái của nhà họ Quan với ông ta nữa rồi.

Nói những thứ này với loại cầm thú chỉ biết có lợi ích, không hề có tình cảm này sẽ có tác dụng sao?

"Trong vòng một tiếng, nếu người của tôi không tìm được tôi thì Quan Duyệt sẽ chết rất thê thảm!"

Quan Hồng Nghị không hề sợ hãi trái lại trong mắt còn hiện lên vẻ trêu ngươi: "Nếu cậu Thanh không tin, có thể thử xem!"

"Chỉ là tôi chết cũng chẳng sao, chỉ tiếc cho một cô gái vô tội vì bị cậu liên lụy mà chết theo tôi".

"Nhưng không sao cả, dù gì hôm qua cũng đã có một cô gái vô tội bị cậu liên lụy suýt chút nữa đã mất mạng, dù còn sống thì sau này cũng chỉ là người thực vật, đúng là đáng thương".

"Điều quan trọng nhất là nếu người thừa kế Vương vị là tôi chết rồi, một khi Vương tộc Quan nổi điên lên, e là tất cả người thân của cậu đều sẽ bị liên lụy".

- ---------------------------


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện