Lúc này Mã Siêu đang liên tục băng qua Vương phủ họ Quan như một bóng ma.
Mỗi khi đụng phải tiểu đội tuần tra, anh ta sẽ tiêu diệt họ.
Mới nửa tiếng thôi mà đã có năm tiểu đội tuần tra bị anh ta tiêu diệt rồi.
Cả Vương phủ họ Quan vô cùng sợ hãi.
Vào giờ phút này, trong một căn biệt thự, một cô gái trẻ mặc đồ ngủ đang lo lắng đi quanh phòng.
Trong phòng còn có bốn vệ sĩ của Vương tộc họ Quan.
Quan Hồng Nghị đã cử bốn vệ sĩ này đến đây để bảo vệ cô ta. “Cô Hân, cô cứ yên tâm, Đại vương tử đã cử người đi mời đại sư Hồ rồi, có đại sư Hồ ở đây, chắc chắn sẽ tìm được hung thủ thôi”.
Vệ sĩ dẫn đầu nói.
Quan Hân đang cảm thấy rất bực bội, người khác không biết rõ thực lực của Dương Thanh đáng sợ đến mức nào, nhưng cô ta thì biết rõ.
Ngay cả chú Đức cũng không phải đối thủ của Dương Thanh, thậm chí còn phải chết.
Bố cô ta cũng phải ngậm súng tự sát.
Nếu cho cô ta thêm cơ hội nữa, cô ta sẽ không bao giờ đắc tội với Dương Thanh, nhưng đã quá muộn rồi. Từ khi cô ta sắp xếp người tông Mễ Tuyết suýt chết, Dương Thanh không thể tha cho cô ta nữa. "Không được, bay giờ tôi phải đi gặp ông nội,
Quan Hàn càng nghĩ càng thấy sợ, trong Vương tộc họ Quan, chỉ mình cô ta biết rõ thực lực của Dương Thanh đã đến Thần Cảnh.
Nếu Dương Thanh trực tiếp xuất hiện rồi đánh với người của Vương tộc họ Quan, cô ta sẽ không thấy sợ hãi
Nhưng nửa tiếng rồi mà vẫn chưa tìm được hung thủ, chuyện này khiến cô ta vô cùng bất an, thậm chí có cảm giác Dương Thanh đang tìm kiếm mình.
Đến khi Dương Thanh tìm được cô ta, cô ta chỉ còn con đường chết. “Cô Hân, Đại vương tử đã bảo chúng tôi bảo vệ cô, cô không thể đi được”.
Thấy Quan Hân định rời đi, bốn vệ sĩ vội bước tới chắn đường, vệ sĩ dẫn đầu nghiêm nghị nói.
Tuy họ không biết tại sao Quan Hồng Nghị phải cấm túc Quan Hân, nhưng lại biết Quan Hồng Nghị chính là Quan Vương đời tiếp theo, họ phải nghe lời Quan Hồng Nghị. “Cút!”
Quan Hân tức giận quát: “Dám chắn đường tôi, các anh muốn chết à?”
Nhưng lời đe dọa của cô ta không có tác dụng, bốn vệ sĩ vẫn không chịu nhường bước.
Vệ sĩ dẫn đầu nói với vẻ khó xử: “Cô Hàn bớt giận, Đại vương tử làm thế vì muốn tốt cho cô thôi, cô cứ yên tâm, chỉ cần Đại vương tử mời được đại sư Hồ, chắc chắn sẽ bắt được hung thủ”. "Bop!"
Quan Hân vung tay tát vệ sĩ dẫn đầu, giận dữ hét: “Cút ngay cho tôi.” “Tôi là cháu gái Quan Vương, các anh dám cấm túc tôi “Nếu không tránh ra thì đừng trách tôi không khách à?" khí”
Quan Hân vô cùng tức giận, cô ta đang lo Dương Thanh sẽ xuất hiện rồi giết cô ta, nào ngờ cô ta lại bị bốn vệ sĩ chắn đường.
Đừng nói là bốn vệ sĩ này, ngay cả bốn cao thủ Vương Cảnh cũng không đủ cho Dương Thanh giết.
Bây giờ phải ở cạnh Quan Vương thì mới an toàn. “Cô Hân, rất xin lỗi, chúng tôi không thể để cô đi!”
Tuy vừa ăn đòn nhưng vệ sĩ dẫn đầu vẫn kiên định nói. Họ là vệ sĩ của Quan Hồng Nghị, nhất định phải nghe lời ông ta. “Nếu các anh chán sống như thế thì tôi sẽ giúp!”
Quan Hân nói rồi rút súng ngắn bỏ túi ra. “Đoàng!”
Cô ta bắn vào đầu gối vệ sĩ dẫn đầu, khiến hắn lập tức ngã lăn ra đất. “Để xem còn ai dám chắn đường tôi?"
Quan Hân đe dọa. “Cô Hân, cô không thể đi được!”
Vệ sĩ dẫn đầu cũng khá cứng cỏi, tuy chân bị trúng đạn nhưng vẫn không chịu nhường bước, hẳn cố nén đau đớn, cần rằng: “Đại vương tử nói, bây giờ bên ngoài rất nguy hiểm, chúng tôi phải bảo vệ cô Hân, nếu cô rời khỏi đây thì có lẽ khó giữ được mạng sống”. “Cút!”
Quan Hân không hề khách khí, đá vào cái chân bị thương của vệ sĩ dẫn đầu. “Rầm!”
Đúng lúc Quan Hân đi tới cửa biệt thự, đang chuẩn bị mở cửa,