*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dương Thanh vẫn chưa biết Phùng Ái Dân vừa rồi còn ép mình cưới Phùng Tiểu Uyển làm vợ đã qua đời.
Lúc này, Đổng Chiêm Cương đang lái xe đưa anh rời đi.
“Xem ra cả Vương thành Quan đều đã nâng cao phòng bị”.
Trêи đường tới khách sạn, khắp nơi đều có lính đi tuần tra. Xe của Đổng Chiêm Cương còn bị cản lại kiểm tra mấy lần.
Đổng Chiêm Cương lấy thẻ căn cước mới của ông ta và Dương Thanh đã được chuẩn bị từ trước, chỉ là một cư dân bình thường ở Vương thành Quan. Dù Quan Vương có tới cũng không thể ngờ được người trong chiếc xe này chính là cao thủ thần bí xông vào Vương phủ họ Quan.
“Cậu Thanh, Mã Siêu đã được cứu ra rồi, người phụ nữ ám sát em gái Mã Siêu cũng đã bị Mã Siêu lấy mạng. Bao giờ chúng ta quay về Yến Đô?”
Mãi đến khi về tới khách sạn, Đổng Chiêm Cương mới lên tiếng hỏi.
Dương Thanh nhắm mắt lại: “Em gái của anh em tôi bị ám sát, bây giờ vẫn đang hôn mê bất tỉnh. Anh em của tôi cũng bị thương nặng vì trúng đạn. Nhưng Vương tộc họ Quan mới mất một kẻ đầu sỏ gây họa râu ria mà thôi”.
Đổng Chiêm Cương rất lo lắng. Hiện giờ cả Vương thành Quan đều đề cao cảnh giác. Nếu Dương Thanh lại tới Vương phủ họ Quan, e là sẽ không dễ dàng như lần trước.
Mặc dù ông Phùng đã nói cứ cho Dương Thanh ra tay, chỉ cần không quá đáng thì ông cụ đều giải quyết được.
Nhưng bây giờ, Vương phủ họ Quan đã có người chết, nếu còn chết thêm một người nữa sợ là sẽ lớn chuyện.
Nói không chừng đến cả ông Phùng cũng không thể giải quyết dễ dàng.
“Ngày mai tôi phải tới Vương phủ họ Quan một chuyến, ông không cần đi theo đâu”.
Dương Thanh bỗng nhiên nói.
“Hay là cứ để tôi đi theo cậu đi. Tôi đi cùng có thể phòng ngừa một vài phiền phức không cần thiết”.
Đổng Chiêm Cương vội vàng nói.
Ông ta được ông Phùng phái tới bảo vệ Dương Thanh. Nghe anh nói muốn tới Vương phủ họ Quan, sao ông ta có thể không đi theo được?
“Tôi không yên tâm Mã Siêu. Sáng sớm mai ông hãy tới chỗ thần y Phùng, có tin tức gì của cậu ấy phải báo ngay cho tôi”.
Dương Thanh trầm giọng nói.
Đổng Chiêm Cương biết Dương Thanh không muốn liên lụy tới ông Phùng, cũng không dám phản bác, chỉ có thể nghiêm giọng đáp: “Vâng!”
Một đêm bình yên. Sáng hôm sau, Dương Thanh rời giường đi luyện võ.
Nếu không phải biết mục đích Dương Thanh tới Vương thành Quan, Đổng Chiêm Cương sẽ tưởng anh tới đây nghỉ phép.
“Cậu Thanh!”
Dương Thanh vừa về phòng, Đổng Chiêm Cương đã chờ sẵn ở cửa.
“Có việc gì?”
Dương Thanh vừa lấy khăn lông lau mồ hôi trêи mặt vừa hỏi.
“Tôi vừa mới nhận được một tin quan trọng. Hôm nay là ngày Vương tộc họ Quan và Hoàng tộc họ Vũ đính hôn. Người của Hoàng tộc họ Vũ đã tới Vương phủ họ Quan”.
“Nghe nói lần liên hôn này rất quan trọng với cả Hoàng tộc họ Vũ và Vương tộc họ Quan”.
“Nếu cậu tới Vương phủ họ Quan vào lúc này, e là sẽ đắc tội với Hoàng tộc họ Vũ”.
Đổng Chiêm Cương lo lắng nói.
“Liên hôn?”
Dương Thanh nhíu mày hỏi: “Người Vương tộc họ Quan chọn để liên hôn là ai?”
“Con gái riêng của con trai thứ ba của Quan Vương, Quan Duyệt!”
Đổng Chiêm Cương biết rất rõ, lập tức trả lời.
Quả nhiên!
Lần này Dương Thanh tới Yến Đô không chỉ để giúp Mã Siêu mà còn muốn dẫn Quan Duyệt đi.
Quan Duyệt từng chắn đạn cho anh, đã đủ để anh nhận cô ta làm đồ đệ.
Tính ra phần lớn nguyên nhân khiến anh có xung đột với Vương tộc họ Quan đều là vì Quan Duyệt.
“Cậu Thanh quen biết cô gái tên Quan Duyệt này à?”
Đổng Chiêm Cương dè dặt hỏi.
Ông ta chỉ biết Dương Thanh tới đây để cứu Mã Siêu chứ không biết quan hệ của anh với Quan Duyệt.
“Cô ấy là đồ đệ của tôi!”
Dương Thanh lạnh giọng đáp.
“Cái gì?”
Đổng Chiêm Cương lập tức trợn tròn mắt.
Tuy tiếp xúc không lâu nhưng ông ta đã biết anh là người rất coi trọng tình nghĩa.
Vì Mã Siêu, Dương Thanh có thể chống lại