*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chỉ bằng câu hỏi này, Quan Hồng Nghị đã đẩy trách nhiệm cho Vũ Ninh.
Vũ Ninh lạnh lùng nhìn ông ta: “Đây là Vương tộc họ Quan các ông. Muốn giải quyết thế nào phải do các ông quyết định chứ?”
Sao ông ta không nghe ra được ý đồ của Quan Hồng Nghị?
Giữa hai nhà vốn chỉ có quan hệ lợi ích, chuyện này chỉ liên quan đến một nhà, đương nhiên Vũ Ninh sẽ không dễ dàng tham gia.
Quan Hồng Nghị khẽ cười nói: “Ông Ninh nói rất đúng. Nhưng hiện giờ Tử Khai một lòng muốn bảo vệ Quan Duyệt. Chuyện này khó mà xử lý”.
“Dù Tử Khai không nhúng tay thì Quan Duyệt đã sắp gả vào Hoàng tộc họ Vũ, hiện giờ người ngoài muốn dẫn nó đi, rõ ràng có liên quan với Hoàng tộc họ Vũ”.
“Nếu thực sự để Dương Thanh dẫn mợ chủ của nhánh hai Hoàng tộc họ Vũ đi ngay trước mặt ông Ninh, người ngoài biết được e là không hay đâu!”
“Đến lúc đó mọi người sẽ nói gì? Chỉ sợ thể diện của ông Ninh cũng khó giữ nổi”.
Vũ Ninh cười lạnh một tiếng: “Cô ta vẫn chưa gả vào nhà họ Vũ chúng tôi thì vẫn là người của Vương tộc họ Quan, liên quan gì tới chúng tôi?”
“Hơn nữa, tôi có nói mối hôn nhân này nhất định phải thành sao?”
“Bây giờ tôi có thể nói cho ông biết, cô ta dám sỉ nhục con trai tôi, đã không còn tư cách gả vào Hoàng tộc họ Vũ nữa”.
Dứt lời, Vũ Ninh tức giận quát tháo Vũ Tử Khai: “Cút về đây ngay!”
“Con không về!”
Vũ Tử Khai cứ như một đứa trẻ nhìn thấy đồ chơi mình yêu thích, không chịu rời xa Quan Duyệt.
“Dẫn nó về đây cho tôi!”
Vũ Ninh ra lệnh cho đám vệ sĩ bên cạnh.
“Vâng!”
Hai gã vệ sĩ đi tới một trái một phải kéo tay Vũ Tử Khai lôi đi.
“Thả tôi ra! Các người thả tôi ra!”
“Tôi phải bảo vệ vợ tôi! Các người mau thả tôi ra!”
Vũ Tử Khai điên cuồng giãy dụa. Nhưng bị hai gã vệ sĩ hàng đầu của Hoàng tộc họ Vũ bắt lại, sao anh ta có thể thoát nổi?
“Bây giờ không còn ai cản đường Đại vương tử làm việc rồi nhỉ?”
Vũ Ninh lạnh lùng nhìn Quan Hồng Nghị, giọng điệu châm chọc.
Rõ ràng Quan Hồng Nghị không ngờ Vũ Ninh sẽ làm như vậy, có cảm giác đâm lao phải theo lao.
Vừa nãy Vũ Tử Khai che chắn cho Quan Duyệt, ông ta còn có cái để nói. Bây giờ Vũ Tử Khai đã bị bắt về, Vũ Ninh lại không chịu nhận Quan Duyệt là con dâu.
Vậy thì quả thực Dương Thanh tự tiện xông vào lễ đính hôn không hề liên quan với Hoàng tộc họ Vũ.
“Ông Ninh nói đúng. Tử Khai đã được dẫn về, tôi không cần lo làm hại đến cậu ấy nữa”.
Quan Hồng Nghị gượng cười nói: “Nhưng ông Ninh yên tâm, tuy mối hôn nhân lần này thất bại nhưng trong Vương tộc họ Quan còn nhiều cô gái ưu tú khác, tùy ý Tử Khai lựa chọn”.
“Hừ!”
Vũ Ninh không hề cảm kϊƈɦ, chỉ hừ lạnh một tiếng.
“Quan Duyệt, Tử Khai coi trọng cô là phúc phận tám đời nhà cô, cô lại không biết trân trọng. Bây giờ không còn Tử Khai bảo vệ, tôi muốn xem thử sư phụ của cô có thể dẫn cô rời khỏi Vương tộc họ Quan được hay không”.
Quan Hồng Nghị lạnh lùng nói với Quan Duyệt.
Quan Duyệt mím chặt môi, đỏ mắt nhìn Dương Thanh rồi đáp: “Tôi chưa từng cần ai bảo vệ, tự làm tự chịu. Tự tôi không đồng ý gả vào Hoàng tộc họ Vũ, không liên quan đến sư phụ. Hãy thả sư phụ tôi đi”.
“Thả đi? Sao có thể như vậy được?”
Quan Hồng Nghị cười híp mắt nhìn Dương Thanh: “Cậu tới đúng lúc lắm. Tối qua anh em tốt của cậu là Mã Siêu xông vào Vương phủ họ Quan giết cháu gái Quan Hân của tôi”.
“Nếu hôm nay cậu không giao cậu ta ra, đừng mơ rời khỏi Vương phủ họ Quan nửa bước”.
Quan Duyệt cuống quýt nói: “Bác cả…”
“Bây giờ em vẫn chưa hiểu ra sao? Vương tộc họ Quan không hề coi em là người nhà, chỉ coi em là vật hi sinh mà thôi”.
Dương Thanh chen ngang, hờ hững nói: “Hơn nữa, hôm nay anh đến không chỉ để dẫn em đi, còn một chuyện khác bắt buộc phải làm”.
“Sư phụ, em xin anh, đừng để ý đến em, mau rời khỏi đây được không?”
Quan Duyệt đỏ mắt nói: “Vương tộc họ Quan có rất