*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thấy đại sư Vương như đang chạy trốn, tất cả trố mắt nhìn.
Sắc mặt Quan Hồng Nghị càng thêm khó coi. Đại sư Vương là cao thủ mạnh nhất bên cạnh ông ta. Không có đại sư Vương, còn ai thắng nổi Dương Thanh?
Lúc này Vũ Ninh bước ra cười hỏi: “Đại vương tử, đây có được tính là chưa đánh đã thua không?”
Ở đây có nhiều người Vương tộc họ Quan nhưng không ai lên tiếng, ánh mắt nhìn Quan Hồng Nghị tràn đầy đồng tình.
Quan Trấn Hải thua trận, đại sư Vương chưa đánh đã thua, còn có người đứng đầu nhánh hai của Hoàng tộc họ Vũ ra mặt.
E là Quan Hồng Nghị thực sự phải bị phế bỏ hai tay rồi.
Quan Trấn Hải cũng lên tiếng: “Quan Hồng Nghị, có chơi có chịu. Chuyện hôm nay vốn vì ông mà ra, bây giờ cũng nên do ông kết thúc”.
“Ông chuẩn bị tự phế bỏ hai tay hay là để tôi làm thay?”
Quan Hồng Nghị cúi đầu không nói, không ai có thể nhìn thấy vẻ mặt của ông ta.
Nhưng mọi người đều cảm nhận được hiện giờ ông ta đang vô cùng tức giận.
Dương Thanh vẫn bình tĩnh đứng yên tại chỗ, chờ đợi câu trả lời của Quan Hồng Nghị.
Không ai chú ý tới trong lòng bàn tay phải đang nắm chặt của ông ta có một cái bình thủy tinh nhỏ, trong bình là một viên thuốc màu đỏ.
Lúc này, Quan Hồng Nghị cũng đang rất do dự. Không một ai ở đây biết viên thuốc trong tay ông ta là gì.
Nhưng ông ta biết rõ nếu uống nó, thực lực của ông ta sẽ tăng vọt.
Tuy nhiên, kéo theo đó sẽ bại lộ một vài bí mật của Vương tộc họ Quan.
Nếu phải làm đến mức này, đám người Dương Thanh và Vũ Ninh phải chết hết mới có thể tiếp tục giữ bí mật.
“Người của Vương tộc họ Quan chưa bao giờ thua không chịu nhận!”
Đúng lúc này, một giọng nói vang dội cất lên.
“Quan Vương!”
Có người kinh ngạc thốt lên.
Sắc mặt Vũ Ninh cũng trở nên nghiêm trọng, vô thức đứng canh Dương Thanh, trầm giọng nói: “Đây là giọng của Quan Vương!”
Dương Thanh vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm về một hướng.
Ngay sau đó, một lão già khỏe mạnh xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
Lão ta vốn đang ở cách đó mấy trăm mét bước từng bước về phía trước, nhưng chỉ thoáng chốc đám người giật mình phát hiện Quan Vương chỉ còn cách đó vài chục mét.
Thêm một cái chớp mắt, Quan Vương đã xuất hiện ngay bên cạnh bọn họ.
“Bố!”
Rốt cuộc Quan Hồng Nghị cũng ngẩng đầu, không cam lòng nhìn Quan Vương.
“Quan Vương!”
Người của Vương tộc họ Quan đều nhao nhao cúi đầu, vẻ mặt cung kính, thậm chí không một ai dám nhìn thẳng vào lão ta.
Đến cả Vũ Ninh cũng cúi đầu theo bản năng.
Trong sảnh tiệc rộng lớn chỉ còn một mình Dương Thanh đối mặt với lão ta.
Trêи người Quan Vương toát ra khí thế uy nghiêm. Tuy chưa thăm dò nhưng Dương Thanh có thể cảm nhận được, cảnh giới võ thuật của lão ta chắc hẳn là Vương Cảnh đỉnh phong.
Mỗi người đứng đầu trong năm Vương tộc đều có thực lực Vương Cảnh đỉnh phong.
Lúc Dương Thanh nhìn Quan Vương, lão ta cũng đang đánh giá anh.
Đây là lần đầu tiên lão ta gặp Dương Thanh nhưng lại có cảm giác không thể nhìn thấu được anh.
“Cậu là Dương Thanh?”
Quan Vương bỗng nhiên hỏi.
Dương Thanh lạnh giọng đáp: “Không biết Quan Vương có gì muốn chỉ dạy?”
Quan Vương cau mày. Khí thế của Dương Thanh quá mạnh mẽ, khiến lão ta rất không thoải mái.
Đồng thời, lão ta cũng vô cùng khϊế͙p͙ sợ.
Lão ta đã nghe thấy tên anh từ lâu, dù sao hiện giờ người của năm Vương tộc đều đã tới Yến Đô.
Dương Thanh là người có khả năng trở thành Vương của Yến Đô nhất, sao Quan Vương có thể chưa từng nghe nói tới?
Chỉ là lão ta không ngờ Dương Thanh còn trẻ như vậy đã có được thực lực khủng bố.
Quan Trấn Hải là cao thủ Vương Cảnh sơ kỳ, vậy mà dùng hết sức đánh ra một đòn vẫn không thể làm gì Dương Thanh.
Đại sư Vương là