“Không đi được sao? Cậu chủ tôi muốn đi, mấy người cản được sao?”
Lúc này Vũ Thanh mới lên tiếng, hừ một tiếng lạnh nhạt, hoàn toàn không để ý tới những người mặc đồ đen này.
“Ồ, giọng điệu cũng lớn phết đấy, ngươi chính là tên Vũ Thanh kia đúng không?”
Tên đại ca già nua kia lên tiếng, nhìn Vũ Thanh với vẻ mặt khinh miệt, sau đó ông ta bước đến.
Vũ Thanh cười chế nhạo khi thấy tên đại ca ngạo mạn như vậy.
Đúng là trên đời cái gì cũng có thể xảy ra, lão già này thật sự không muốn sống nữa rồi?
“Ông là ai?”
Vũ Thanh nhìn tên đại ca, rồi thản nhiên hỏi.
Trong lòng tên đại ca già kia rất khó chịu, với thân phận và thực lực của ông ta, chưa từng có ai dám xem thường ông ta như Vũ Thanh cả.
“Các ngươi đứng cho vững mà nghe đây, tôi đây là thủ lĩnh của băng Hắc Phong, Đinh Quang Anh, ngoài đời bạn bè hay gọi tôi là chú Anh.
”
Đinh Quang Anh lắc đầu lắc đầu tự giới thiệu, tỏ vẻ khá tự hào.
Vũ Thanh không khỏi cảm thấy kích động khi nghe điều này.
Vũ Thanh sớm đã được nghe nhiều thông tin về băng Hắc Phong này rồi.
Đây là một tổ chức khét tiếng ở Kyoto, và tên Đinh Quang Anh này đã nổi tiếng nhiều năm, với rất nhiều tên đàn em tay sai, còn hành động rất bí mật.
Nhiều người không muốn chọc tức lão già này, bởi vì chỉ cân chọc giận lão, nghĩa là bọn họ đang gặp rắc rối lớn, cả đời không được yên ổn.
Hoàng Thiên đứng một bên nghe rất rõ, thì trong lòng anh cảm thấy hơi chấn động.
Xem ra hôm nay thật sự có chút phiền phức rồi, băng Hắc Phong này thật sự không thể chọc vào được, đặc biệt là tên Đinh Quang Anh này, là một tên thực sự rất khó nhăn, lão già này hận rất dai, hơn nữa không từ thủ đoạn để đoạt lấy, dưới trướng ông ta còn có vô số tên đàn em liều mạng vì lão.
“Bây giờ biết sợ chưa hả? Hừ, tối hôm qua mấy người còn rất hung hăng lắm mà?”
Lương Ngọc Lan đang nhìn từ phía sau tỏ vẻ rất đắc ý, lúc đó hỏi Hoàng Thiên và Vũ Thanh với vẻ mỉa mai.
“Sợ? Ha ha, con nhỏ kia, ngươi không hiểu Vũ Thanh ta chút nào cả.
”
Vũ Thanh vừa ha ha một tràng, rồi sau đó bước đến chỗ Đinh Quang Anh.
Lúc này Đỉnh Quang Anh mới phát hiện ra, trong tay Vũ Thanh cầm một khẩu súng, nhưng ông ta không lấy gì bận tâm cả, nếu trong tay Vũ Thanh chỉ có một khẩu súng, thì trong khẩu súng đó chứa được mấy viên đạn đâu chứ? Mình dẫn theo nhiều người như vậy, lại có thể sợ hãi trước một khẩu súng sao?
“Được đấy, xứng đáng là Vũ Thanh vang danh khắp Kyoto đấy, dũng khí cũng khá khen đấy.
”
Đinh Quang Anh nở một nụ cười nham hiểm, rồi còn vỗ tay.
Tất nhiên rồi, ông ta vốn dĩ không phải đang võ tay khen ngợi Vũ Thanh gì cả, mà chỉ là gửi tín hiệu cho cấp dưới của mình.
Trong phút chốc, mười mấy tên mặc đồ đen xông lên, hai tên trong số đó đã gạt người ra sau lưng Hoàng Thiên và Vũ Thanh, chuẩn bị đánh lén Vũ Thanh.
Với kỹ năng của mình, đương nhiên Vũ Thanh đã phát hiện ra động thái của hai tên đồ đen này từ sớm rồi, lúc này anh còn không thèm quay đầu lại, rồi liên tiếp tung ra hai cước tuyệt đẹp vào hai tên kia!
Bụp bụp!
sẠI”
“Ay dat”
Hai tên mặc đồ đen bị đá ngồi lăn trên đất, một hồi lâu sau cũng không thể đứng dậy được, sắc mặt có chút đau đớn.
“Xông lên hết một lượt cho tal”
Đinh Quang Anh nghiêm nghị hét lên, nụ cười trên mặt ông ta biến mất, thay vào đó là vẻ mặt đầy tức giận.
Khoảng mười mấy tên mặc đồ đen vừa định làm gì đó, thì Phan Hạo hét lên: “Chờ đất”
Ngay sau đó, Phan Hạo sải bước đi tới, phía sau anh ta còn có Lương Thiên Vũ và Lương Ngọc Lan.
Lúc này sắc mặt của Phan Hạo tái nhợt đi tràn đầy sự tức giận.
Sau khi anh ta bước đến, đầu tiên là nhìn Hoàng Thiên, rồi nghiến răng, giống như sắp ăn thịt Hoàng Thiên vậy.
Đinh Quang Anh có chút kinh ngạc, hỏi Phan Hạo: “Cậu Hạo, cậu có gì cần nhắc nhỡ sao?”
Vốn dĩ Đinh Quang Anh khách sáo với Phan Hạo như vậy là vì Phan Hạo là người bảo trợ cho ông ta, để đối phó Hoàng Thiên, Phan Hạo đã chỉ ra 3 tỷ, thuê người của băng Hắc Phong để trả thù Hoàng Thiên trút giận cho anh ta.
Nghe thấy Đinh Quang Anh hỏi như vậy, Phan Hạo nghiến răng nở nụ cười sắc lạnh nói với Đinh Quang Anh: “Chú Anh, để tôi nói vài lời với tên Hoàng Thiên này trước đã.
”
“Haha, được thôi, được thôi, đợi cậu nói xong rồi, thì tôi sẽ lại xử lý cậu ta.
”
Đinh Quang Anh cười lớn, rồi ra hiệu cho người của mình đừng làm gì cả.
Phan Hạo đã nói rõ với Đinh Quang Anh rằng anh ta muốn khiến cho Hoàng Thiên phải tàn phế, đánh phế cả hai chân của Hoàng Thiên, khiến anh phải ngồi xe lăn cả đời.
Nhưng trước đó, Phan Hạo còn muốn hạ bệ Hoàng Thiên, anh ta muốn nhìn thấy Hoàng Thiên phải quỳ dưới chân mình để cầu xin, hơn nữa anh ta còn muốn quay phim lại, rồi đăng lên cho người khác xeml Phan Hạo cho rằng chỉ có như vậy mới có thể rửa sạch nỗi nhục mà anh ta phải chịu đựng đêm qua, đó mới thực sự là báo thù trút giận!
“Hoàng Thiên, bây giờ tôi cho anh một cơ hội, lập tức quỳ dưới chân tôi, liếm sạch giày cho tôi! Còn nữa, gọi tôi mười tiếng ông nội, và thừa nhận lỗi lâm của mình! Nếu làm vậy, thì tôi có thể tha cho anh một mạng, chỉ phế đi hai chân của anh thôi, thế nào? “
Phan Hạo rất ngạo mạn, khoa tay múa chân nói trước mặt Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên chỉ cảm thấy thật buồn cười, trong lòng nghĩ tên cặn bã này không phải điên rồi chứ?
“Phan Hạo, tên nhóc nhà cậu đủ rồi đấy, so với cậu, thì