“Ầm ầm!”
Lúc Lâm Ẩn mở mắt ra, ánh bạc rực rỡ vô tận cũng bộc phát từ trên người anh. Anh đứng trên trời, chắp hai tay sau lưng, áo dài tung bay, uy thế vô tận khiến hư không cũng lay động. Vào khoảnh khắc Lâm Ẩn mở mắt, vô số đệ tử U Tuyền Tông nổ thành những làn sương máu, thần hồn cũng bị tiêu diệt.
“Sao có thể?”
“Sao hắn có thể mạnh đến mức này!”
Bắc Cực Chân Nhân và Vô Mộng Chân Nhân trợn to mắt, nhìn Lâm Ẩn bằng ánh mắt khó tin. ! Lâm Ẩn này mới từng này tuổi, vốn tưởng rằng có thể áp đảo hai người họ đã là kỳ tài ngút trời rồi, nhưng bây giờ bọn họ mới phát hiện mình đã xem thường Lâm Ẩn.
Đây đâu chỉ là kỳ tài ngút trời, dù ở trong tinh hải vô tận, thiên phú này của Lâm Ẩn cũng có thể nói là có một không hai, nếu để Lâm Ẩn trưởng thành, Vô Cực Tông bọn họ chỉ có thể chịu thua.
‘Tuyệt đối không thể giữ người này lại được!’
Hai người đồng thời nghĩ.
“Đây là sức mạnh gì vậy?”
Lăng Thiên Nhai cũng cảm thấy ngạc nhiên.
“Ra tay, cố đến khi Thánh chủ đến, Lâm Ẩn sẽ chết chắc!”, Vô Mộng Chân Nhân hét to.
Còn chưa dứt lời, lão đã biến mất, bóng người liên tục xuất hiện trong hư không. Vô Mộng Chân Nhân nhảy lên một cái, mỗi một chỗ đều có bóng dáng của lão, trong nháy mắt đã có mấy trăm bóng