Thời gian như thoi đưa, thoáng chốc lại hai mươi năm nữa trôi qua. Trong tiên thổ, trên mặt hồ có gió nhẹ thổi qua, khiến nước trong hồ dao động.
Lâm Ẩn để trần ngồi trên mặt hồ, lúc này, hơi thở đáng sợ trên người Lâm Ẩn đã biến mất hết, giống hệt như một người bình thường vậy.
Nhưng tia chớp bạc không ngừng lượn quanh người anh lại cho người khác biết người này không hề tầm thường. ! “Không tệ, có thể đi vào rồi”.
Người đưa đò nhìn Lâm Ẩn đang ngồi xếp bằng trên mặt hồ, ung dung nói.
“Vẫn chưa đủ, thực lực của hắn lúc này không chênh lệch mấy lúc ta đi vào, nhiều nhất chỉ có thể hấp thụ hai ba giọt suối Hỗn Độn thôi, muốn nhanh chóng phát triển hoàn toàn không đủ”, chim đại bàng cánh vàng cất lời: “Bây giờ đã cách bảy vạn năm với lúc ta đi vào, ta cũng mất bảy vạn năm mới bước vào Ẩn Nhất cảnh trung kỳ, thời gian của hắn quá ngắn, hơn nữa suối Hỗn Độn chỉ có một cơ hội hấp thu, vẫn nên đợi hắn bước vào Hư Đạo rồi hẳn vào”.
“Cho hắn thêm mười năm nữa, nếu không thể bước vào Hư Đạo cảnh thì vẫn phải đi vào, không thì sẽ không kịp”, người đưa đò lắc đầu: “Ta cảm nhận được đã có một cao thủ Ẩn Nhất cảnh tiến vào thiên vực Tiểu