Chương 144: Bố mày đến cũng phải quỳ xuống
“Hả? Anh bảo muốn mua sợi dây chuyền đắt nhất?” Lư Vi làm vẻ mặt khinh thường nhìn Lâm Ẩn: “Anh có nhiều tiền đến vậy sao? Biết dây chuyền đắt nhất ở đây là bao nhiêu không?”
“Ha ha, mày định làm tao cười chết à? Tên oắt vô dụng như mày mà cũng đòi mua dây chuyền đắt nhất?” Tần Phi cười nói với vẻ mỉa mai.
Lúc này có một nhân viên tư vấn mặc đồng phục đến, đánh giá Lâm Ẩn từ trên xuống dưới rồi hỏi: “Thưa anh, xin hỏi anh nói thật không ạ? Dây chuyền đắt nhất của chúng tôi có giá hơn chục triệu đấy ạ, cũng cần phải đặt trước, đồng thời phải chứng minh được khả năng tài chính của bản thân, sau đó tôi mới có thể hẹn giám đốc chúng tôi giúp anh được.”
“Hầy, hẹn trước cho nó làm cái quái gì?” Tần Phi vô cùng khinh thường mà bảo: “Cô nhìn cái bộ dạng nghèo túng của nó thì thấy có mua nổi không? Tôi thấy chắc nó nghĩ thế này, chắc chắn là đến làm bộ làm tịch rồi, ra oai xong thì sẽ trả hàng lại thôi, dù sao hai người bọn họ cũng làm trong ngành đá quý, chút chiêu trò ấy ai mà không biết chứ?”
Nói xong, Tần Phi ra điều cân nhác mà nhìn Lâm Ẩn, nghi ngờ hỏi: “Nói trắng ra là mày muốn chơi trò này đúng không? Trước hết làm trò trước mặt tao, sau đó sẽ sai người cho vài ngàn tệ để hủy đơn hàng?”
“Làm vậy mà cũng được ư?” Lư Vi hỏi.
Tần Phi nở nụ cười, nói với vẻ thần bí: “Tiểu Vi à, em để ý chút đi, đây là mấy thủ đoạn chuyên cùng của mấy thằng đàn ông cặn bã đấy. Bản thân không có tiền không cả bản lĩnh gì, sau đó làm sao biết không, cố ý đến mấy cửa hàng hiệu cao cấp, bỏ chút tiền mọn ra đặt trước một đơn hàng, ra vẻ là con nhà giàu để đi lừa gạt phụ nữ đấy.”
“Chút chiêu trò của đám cặn bã này hay gặp lắm, em phải cẩn thận đấy.” Nói xong, Tần Phi tấm tắc lấy làm kỳ lạ, đưa mắt đánh giá Lâm Ẩn.
“Anh đang nói gì đấy hả? Tần Phi, chúng tôi mua đồ thì liên quan gì đến anh?” Trương Kỳ Mạt tức giận bảo, rõ ràng là anh ta đang ác ý đoán bậy bạ và giội nước bẩn.
“Tôi nói gì nào? Chẳng phải là như thế sao?” Vẻ mặt Tần Phi rất đáng ghét: “Trương Kỳ Mạt, sao cô tức giận vậy? Lúc trước tên Lâm Ẩn rác rưởi này đã dùng chiêu kia để lừa cô vào tròng chứ gì? Bây giờ hối hận rồi?”
“Thật là vậy sao? Chị Kỳ Mạt, vậy chị cứ nói cho rõ ra, bọn em sẽ nghĩ cách giúp chị đuổi tên hèn mọn Lâm Ẩn này đi.” Lư Vi châm chọc thêm vào.
“Các người thì có gì hay? Không phải chỉ là một sợi giây chuyền thôi sao?” Trương Kỳ Mạt bực rồi, nhìn nhân viên đang đứng sau quầy, nói: “Phiền cô lấy giúp tôi sợi dây ba trăm ngàn kia.”
Là ai cũng phải có lúc nóng nảy, huống gì gần đây cô nhận không ít lương thưởng từ công ty, sao có chuyện mua không nổi được.
“Đợi đã, lui ra cho tôi!” Tần Phi gắt giọng lên với nữ nhân viên bán hàng.
“Vâng thưa cậu Tần.” Nữ nhân viên bàn hàng sợ hãi lui về sau hai bước, cũng không dám trao đổi với Trương Kỳ Mạt gì thêm.
Lúc này, một người đàn ông trẻ tuổi mặc vest mang theo vẻ mặt kính nể cười cười đi đến, đang định chào hỏi với Lâm Ẩn thì thấy hai người Tần Phi, trên mặt bỗng lộ vẻ chần chừ.
Tần Phi dương dương tự đắc nói: “Trương Kỳ Mạt, cô đừng nghĩ mình có tiền là mua được? Tôi nói cho hai người biết, tôi đây là đại cổ đông ở chỗ này, nhà họ Tần chúng tôi có một chân trong tập đoàn này. Nói chút quy tắc với các người nhé, dây chuyền của cửa hàng này nhất quyết không bán cho chó và Lâm Ẩn, giờ thêm một Trương Kỳ Mạt nữa!”
“Ha ha! Chị Kỳ Mạt thấy không, có chút tiền lẻ cũng vô dụng thôi, chị muốn mua cũng không mua được.” Lư Vi vô cùng đắc ý mà nói, cảm thấy mình thượng đẳng quá xá, đã phô được uy phong trước mặt Trương Kỳ Mạt.
“Các người nói cái gì? Các người quá đáng rồi đấy!” Trương Kỳ Mạt tức giận giậm chân, mặt tràn trề vẻ ấm ức.
Lâm Ẩn chẳng để lộ cảm xúc nào, nhìn về phái người đàn ông đứng sau Tần Phi.
Nếu người này không tới, có lẽ anh sẽ bẻ gãy hết hàm răng Tần Phi, nhưng đã có người đến rồi, thế thì cho hắn một cơ hội để biểu hiện đi, miễn cho mình bị bẩn tay.