Chương 259 – Ông trùm Viêm Long
Trương Kỳ Mạt tỏ vẻ bất ngờ và vui vẻ, cô nghĩ ngợi một lúc rồi mới nói: “Đương nhiên là muốn chứ.”
Nếu như có thể mở tập đoàn đá quý ở thủ đô, đồng thời đứng vững gót chân trong giới đá quý thì tuyệt với quá.
Chắc hẳn không có người thiết kế đá quý nào từ chối chuyện tốt như thế này đâu.
“Nhưng mà Lâm Ẩn à, anh chắc chắn chứ?” Trương Kỳ Mạt ngập ngừng: “Phải chuẩn bị nhiều công việc lắm.”
Muốn tạo thương hiệu cho công ty thì đơn giản, nhưng đến lúc bắt tay thực hiện thì lại không dễ dàng như thế.
Nếu như thật sự muốn làm thì bắt buộc phải mở rộng kinh doanh ở thủ đô, đồng thời để cái tên đá quý Kỳ thị tạo được sức ảnh hưởng trong giới đá quý nữa.
Phải biết rằng, muốn mướn một tòa nhà để kinh doanh trong thủ đô thì phải bỏ ra một số tiền lớn vô cùng, cũng phải tạo quan hệ với các kênh kinh doanh đá quý, cộng thêm số vốn cần để sản xuất đá quý, tính tổng cộng lại hết thì sẽ ra một con số khổng lồ.
Ít nhất thì nó khó khăn hơn mở tập đoàn đá quý ở tỉnh Đông Hải nhiều.
Kinh doanh đá quý phải sản xuất các sản phẩm thực tế, vốn cao đến lạ, cộng với việc phải gây sức ảnh hưởng trong giới đá quý ở thủ đô, đúng là khó như lên trời.
Trương Kỳ Mạt biết, thoạt đầu ông nội của cô đã vất vả kinh doanh hơn nửa đời người ở thành phố Thanh Vân mới gầy dựng được chút tiếng tăm ở nơi ấy.
Lâm Ẩn gật đầu rồi nói: “Đương nhiên là chắc chắn.”
Trương Kỳ Mạt suy ngẫm một lúc mới đáp lời anh: “Vậy phải đi đâu tìm đội ngũ chuyên nghiệp đây, còn có cơ sở hạ tầng của chuỗi cung ứng nữa.”
Cô cảm thấy suy nghĩ của Lâm Ẩn quá viển vông, kinh doanh đá quý dính líu đến rất nhiều thứ, không phải là chuyện đơn giản chút nào.
Nếu như chỉ đơn giản là muốn sản xuất cho thương hiệu khác thì dễ dàng hơn nhiều, nhưng nếu muốn xây dựng thương hiệu cho mình thì cần phải có xưởng gia công.
Hơn nữa gấp như thế thì đi đâu để tìm một đoàn đội chuyên nghiệp đây?
Sau khi cân nhắc một hồi, Trương Kỳ Mạt nghiêm mặt lại: “Lâm Ẩn, em biết anh quen nhiều bạn bè ở thủ đô, em cũng tin rằng anh rất giỏi giang. Chỉ có điều, em lo lắng bản thân mình không làm nổi, dù gì phải bỏ ra số tiền vốn rất lớn, nếu như hỏng việc thì lỗ nặng lắm.”
Đương nhiên là cô muốn làm, nhưng sau nghĩ đi nghĩ lại một lúc, xây dựng tập đoàn trong thủ đô không phải là chuyện đơn giản chút nào. Cho dù thực lực của Lâm Ẩn trong thủ đô mạnh đến mức nào đi chăng nữa, nhưng chắc chắn vẫn phải đầu tư rất nhiều tiền và có mạng lưới quan hệ rộng, nếu như cuối cùng thất bại, vậy thì cô sẽ ngại lắm.
“Những chuyện ấy đều không phải vấn đề.” Lâm Ẩn mỉm cười, trả lời cô: “Kỳ Mạt, anh tin em sẽ làm tốt. Cho dù có lỗ cũng không sao cả, tất cả cứ giao lại cho anh, em cứ can đảm làm đi.”
Kỳ Mạt thường nghĩ mọi chuyện theo hướng phức tạp.
Trên thực tế, chuyện thành lập tập đoàn đá quý trong thủ đô chỉ là chuyện dễ như bỡn mà thôi.
Về chuyện có thể gây dựng danh tiếng trong giới đá quý Long Quốc không, chỉ cần nói ra hai chữ Tề Ẩn thì các bên đều sẽ nhường đường, đưa tập đoàn Kỳ thị lên đến vị trí cao nhất.
Trương Kỳ Mạt trầm ngâm suy nghĩ như thể vẫn còn muốn nói gì đó.
“Em đừng nghĩ nhiều, đợi tin tức của anh đi.” Lâm Ẩn cười rồi nói với cô: “Để anh sắp xếp, đến lúc đó chúng ta cùng nhau đi xem tòa nhà.”
“Cũng được, tất cả đều để anh sắp xếp vậy.” Trương Kỳ Mạt ngoan ngoãn gật đầu.
Cô vẫn quyết định tin tưởng vào tài năng của Lâm Ẩn, nghe theo sự sắp xếp của anh, thôi thì cứ đợi xem anh có thể làm được đến mức nào.
Hai mươi phút sau, Lâm Ẩn và Trương Kỳ Mạt trở về khách sạn Trung Thiên.
Trương Kỳ Mạt về phòng mình nghỉ ngơi, Lâm Ẩn lại đi đến phòng tổng giám đốc.
Lúc còn đang ở trên xe, anh đã nhận được điện thoại của Vu Tắc Thành.
Lâm Ẩn bước đi trên hành lang dài được trải thảm đỏ, hàng bảo vệ mặc vest đứng hai bên hành lang đều khom lưng chào anh.
Lúc vào đến phòng làm việc sang trọng, Đường Hôi đã cung kính đứng trước bàn làm việc, gã đang đợi Lâm Ẩn đến để báo cáo công việc.
“Chào sếp Lâm.” Đường Hôi chào hỏi một cách cung kính.
Lâm Ẩn khẽ gật đầu, anh ung dung ngồi xuống ghế, cầm bình trà trên bàn lên rót cho mình một tách rồi nhấp ngụm nhỏ.