Chương 405: Nói mẹ mày chết rồi hả?
“Á!”.
“Ối á!”.
Hades nắm lấy lỗ tai của hai gã xăm kín tay kia kéo mạnh một cái xuống, máu văng tung toé!
Hai con chó ngu xuẩn liên tục mắng chửi người khác điếc bị xé đứt lỗ tai đau đến run rẩy, bắt đầu gào khóc thảm thiết, tình cảnh nhìn mà ghê người.
Lâm Ẩn vẫn bình tĩnh giẫm lên người bọn họ đi vào tòa nhà Sở thị.
Giẫm đến khoé miệng hai người liên tục phun máu, cả người run rẩy giống hệt như chó chết.
“Mẹ nó! Đồ tạp chủng đến từ tỉnh ngoài kia dám ra tay với người của chúng ta á?”.
“Mẹ kiếp! Giết chết nó!”.
Lần này, hành động của Lâm Ẩn như khơi dậy sự bất mãn của tất cả bọn chúng, đám côn đồ rảnh rỗi khí chất hung hăng đều chạy đến bao vây lấy anh.
“Sếp Lâm, hình như đám người trên quảng trường này có tổ chức, là cùng một giuộc với nhau”, Hades ở bên cạnh nói.
Vẻ mặt Lâm Ẩn dần trở nên lạnh lùng.
Đám người này tụ tập trước tòa nhà Sở thị, trên người mang theo gậy thép, dáng vẻ lưu manh, rất rõ ràng là có tổ chức có mục đích, muốn đến đây gây chuyện.
Ngay cả người già trẻ nhỏ đi ngang qua cũng không tha, bắt được sẽ ức hiếp hành hung một trận.
Với cái điệu bộ này, còn ai dám đến tập đoàn Sở thị bàn chuyện làm ăn nữa?
Trước đó từng nghe Chris báo cáo là Quý Trọng Sơn đột nhiên sử dụng thủ đoạn với tập đoàn dược phẩm Sở thị, tiến hành phong toả ngành nghề, đưa vào một lượng tiền vốn lớn trên thị trường chứng khoán tạo tín hiệu giả.
Lúc đó anh từng nghi ngờ rằng, đây là vì tin tức Sở Hùng Sơn gặp mình vào đêm xuống máy bay đã truyền đến tai Quý Trọng Sơn, khiến hắn nhầm Sở Hùng Sơn cùng một phe với mình.
Bây giờ xem ra có lẽ đúng thật là vậy.
Một đám côn đồ tụ tập trước cửa tập đoàn thế này, có thể đoán được sẽ gây ra ảnh hưởng tồi tệ đến mức nào.
Thật sự là giở mọi mánh khoé, thủ đoạn đê hèn gì cũng sử dụng cả.
“Con mẹ nó, anh Tín, chính là cái tên kia động vào người của chúng ta đấy!”.
“Anh Tín, anh phải giúp xử lý cái thứ tạp chủng này mới được!”.
Chẳng mấy chốc xung quanh Lâm Ẩn đã có mười mấy thanh niên mặc đồ đen xăm tay vây quanh, còn duỗi tay chỉ trỏ nói lời thô tục, hung ác trừng mắt.
Một thanh niên mặc bộ vest màu đỏ lòe loẹt, tay đeo đồng hồ Rolex màu vàng, để tóc undercut ngậm một điếu xì gà chậm rãi xuất hiện.
Hắn nhìn thoáng qua hai thuộc hạ nằm run rẩy dưới đất, sau đó u ám nhìn sang Lâm Ẩn: “Ranh con, mày từ đâu đến đấy? Còn dám động đến người của ông đây hả?”.
“Ở khu Hương Giang, ông đây có biệt hiệu Chim Bồ Câu, được gọi là anh Tín, người của Hợp Chủ Xã”, anh Tín kiêu ngạo nói.
Lâm Ẩn cười lạnh không đáp lời.
Vùng xám của Cảng Thành có lịch sử sâu xa, đúng là từng xuất hiện mấy người giỏi giang.
Nhưng mấy người trước mặt đây cũng chỉ là một đám hề nhảy nhót, một đám ô hợp mà thôi.
“Ai kêu các người chặn người trước tòa nhà Sở thị?”, Lâm Ẩn hờ hững hỏi.
“Đồ lai căng, cái không nên nghe ngóng thì đừng nghe ngóng lung tung”, anh Tín cười nhạo: “Với dáng vẻ ngu xuẩn này của mày cũng dám nghe ngóng chuyện này hả? Nếu ông đây nói cho mày biết ai sai khiến ở sau lưng, chắc mày sẽ phải sợ chết khiếp đấy”.
“Đồ lai căng kia, vệ sĩ của mày ác lắm đúng không? Còn dám xé lỗ tai của thuộc hạ tao? Giỏi lắm, nếu không muốn chết thì bây giờ lập tức chui qua đũng quần của tao ngay”.
Anh Tín kiêu căng mở rộng hai chân, chỉ vào Lâm Ẩn khiêu khích.
Nói xong, đám thanh niên xung quanh đều cười ồ lên, khinh thường nhìn Lâm Ẩn.
Bốp bốp!
Lúc này, tiếng nổ lốp đột nhiên vang lên.
Hades đưa mắt nhìn thoáng qua, sau đó nhíu mày, nghiêm túc nhìn Lâm Ẩn nói: “Sếp Lâm, xe của cậu bị người ta làm nổ lốp rồi”.
“Ha ha ha! Còn dám đỗ xe ở đây, đúng là con chó ngu ngốc”.
“Mau chui qua đũng quần của anh Tín đi. Lốp xe cũng bị làm nổ rồi, xem lát nữa mấy người trở về kiểu gì. Ít nhất anh Tín cũng phải đánh mấy người thành đám tàn tật đấy nhỉ?”.
“Đúng, hai tên tàn tật, mau quỳ xuống chui qua đũng quần đi”.
Một đám côn đồ bên cạnh anh Tín giễu cợt nói, vẻ mặt đùa bỡn.