Chương 523: Thắng được một phần nào đấy
Lâm Ẩn nhìn Tư Mã Phi Vụ một lúc, không tỏ thái độ gì mà xoay người rời đi.
Hades và Sở Sở cũng theo sau anh rời khỏi khách sạn Đại Quang Huy.
“Cung tiễn cậu Ẩn! Cậu Ẩn đi thong thả”.
Tư Mã Phi Vụ khom lưng tươi cười đưa Lâm Ẩn ra khỏi sảnh triển lãm.
Mà mấy người của nhà Tư Mã gồm cả mấy chục vệ sĩ đang có mặt đều tỏ vẻ nhục nhã mở to mắt nhìn Lâm Ẩn tiêu sái rời đi.
Người của nhà Tư Mã rất không phục, nhưng cũng hết cách.
Thực lực Lâm Ẩn ở ngay đó, đè nhà Tư Mã bọn họ dưới đất chà đạp nhưng bọn họ vẫn phải cung kính.
Cảnh này khiến khách khứa xung quanh đều tỏ vẻ thổn thức.
Đã bao giờ có chuyện đường đường là nhà Tư Mã ở thủ đô lại bị người ta giẫm đạp như thế ngay địa bàn của mình chứ?
Đưa mặt ra cho người ta đánh xong còn phải cúi đầu nhận lỗi.
Ở thủ đô này, thật sự không có ai dám chống lại thế lực và quyền uy của cậu Ẩn cả.
“Bố, con… Con không muốn rời khỏi thủ đô, rời khỏi Long Quốc đâu!”.
Tư Mã Phong vừa uất ức vừa nhục nhã nhìn Tư Mã Phi Vụ, cực kỳ không muốn mà cầu xin.
“Đồ vô dụng! Đúng là chẳng được tích sự gì!”.
Tư Mã Phi Vụ cực kỳ tức giận, tát mạnh Tư Mã Phong một cái, khiến cậu ta ngã nhào dưới đất.
“Mày còn ngại chưa đủ mất mặt hả? Mặt mũi của nhà Tư Mã đều bị mày làm mất hết rồi? Mày còn muốn ở lại thủ đô? Nếu không phải mày là con ruột của bố mà là con cháu nào của nhà Tư Mã, bố đã tự mình giết chết mày rồi!”, Tư Mã Phi Vụ phẫn nộ nói, một bụng lửa giận đều trút hết lên người con trai mình.
“Lời Lâm Ẩn nói ra, không ai dám làm trái cả! Mày, cút đến nước M đi! Bên kia bố sẽ sắp xếp trước tất cả”, Tư Mã Phi Vụ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói, chỉ huy vệ sĩ bên cạnh: “Kéo Tư Mã Phong về, đưa đến nước M trong đêm, không được ở lại thêm một khắc nào nữa”.
Dứt lời, mấy vệ sĩ trẻ tuổi bên cạnh Tư Mã Phi Vụ xông lên bắt lấy Tư Mã Phong, kéo cậu ta ra ngoài như kéo một con chó chết.
Sau đó, Tư Mã Phi Vụ sắc mặt u ám nhìn về phía khách khứa: “Mọi người, hôm nay nhà Tư Mã có việc nên không tiếp đón được, mong mọi người thứ lỗi”.
Chào hỏi xong, Tư Mã Phi Vụ u ám ra khỏi phòng tiếp khách, dáng vẻ nặng nề tâm sự.
Ông ta cảm thấy vừa giận dữ vừa khuất nhục.
Tốt xấu gì cũng là ông trùm có uy tín danh dự ở thủ đô, người quản lý thế hệ thứ hai của nhà Tư Mã, có khi còn có quyền lực hơn một vài người nắm quyền thế hệ thứ hai trong mấy gia tộc giàu có khác nữa.
Nhưng chỉ vì con trai ngu xuẩn mắc sai lầm mà phải bất đắc dĩ vẫy đuôi mừng chủ với Lâm Ẩn như một con chó trước mắt bao người.
Tâm trạng này khiến ông ta cực kỳ uất ức phẫn nộ, nhưng lại kính sợ uy danh của Lâm Ẩn, cũng không dám bất mãn hay trả thù.
“A lô, bố, bên này con đã làm cậu Ẩn nguôi giận rồi, chuyện cũng xem như đã giải quyết. Bố không cần lo lắng quá”, Tư Mã Phi Vụ gọi điện thoại nặng nề nói.
“Đúng, Lâm Ẩn vừa ở khách sạn Đại Quang Huy”, Tư Mã Phi Vụ nghiêm túc nói, dường như đang nói chuyện điện thoại với cụ Tư Mã: “Bố, lúc trước bố nói Lâm Ẩn đang đấu với nhà họ Từ đúng không? Trước đó người nhà họ Từ có tìm con muốn kéo nhà họ Tư Mã chúng ta liên minh, bố thấy sao?”.
“Được, vậy con sẽ về bàn với bố, tiện thể liên lạc với người của nhà họ Từ bên kia”.
Cúp máy, ánh mắt Tư Mã Phi Vụ cực kỳ u ám nhìn về hướng Lâm Ẩn rời đi, dường như nuốt không trôi cục tức hôm nay.
Ở một bên khác, dưới toà nhà Quang Huy, Lâm Ẩn đã ngồi lên xe cùng Sở Sở, Hades ngồi trên ghế lái điều khiển xe chạy trên đường lớn phồn hoa.
“Sở Sở, tôi đưa cô về trước. Tạm thời cô cứ ở trong khách sạn Trung Thiên đi”, Lâm Ẩn nói: “Đoán chừng trong khoảng thời gian ngắn tôi không thể giải quyết xong mọi chuyện ở thủ đô được. Đợi tôi xử lý xong chuyện ở đây sẽ tự mình đưa cô về Điền Nam, cũng nhân dịp gặp mặt nói rõ một vài chuyện với ông nội cô luôn”.
“Được, anh Lâm, tôi đều nghe theo anh hết, anh có chuyện gì thì cứ bận trước đi, tôi ở lại thủ đô vẫn rất tốt”, Sở Sở ngoan ngoãn nói.
“Đúng rồi anh Lâm, thật ngại quá, vì phiền phức tôi gây ra mà khiến anh tốn kém nhiều như thế. Có lẽ chuyện tối nay đã đem đến phiền phức cho anh rồi đúng không?”, Sở Sở thật cẩn thận hỏi.
“Khoản tiền này, tôi sẽ kêu bố tôi chuyển lại cho anh”, Sở Sở nghiêm túc nói.
“Không cần, cô là khách quý của nhà họ Tề, đường xá xa xôi đến đây, chuyện của cô ở thủ đô chính là chuyện của tôi”, Lâm Ẩn quyết đoán nói.
Gò má Sở Sở ửng đỏ, cũng không dám cãi lại ý của Lâm Ẩn, gật đầu đáp: “Được, vậy cứ nghe theo sắp xếp của anh đi”.