Chương 801: Chiến đấu với Bá Kiếm chân nhân
“Muốn đấu thì đấu, đừng nói nhiều!”.
Lâm Ẩn không hề sợ hãi một chút nào, khí thế dâng trào trên người anh, chẳng qua chỉ là tông sư bảng Thiên mà thôi, cho dù anh chưa khôi phục hoàn toàn thực lực nhưng cũng có thể giết không ít người, còn quan tâm đến Bá Kiếm chân nhân à!
Bá Kiếm chân nhân hừ lạnh, lão ta nhảy vút về trước một bước, vung kiếm lên, luồng khí trắng xóa nổi mịt mù giống như sóng lớn cuộn trào vạn trượng, nửa sảnh chính đều bị che phủ trong làn khói trắng xóa của lão ta.
Nội lực của lão ta vô cùng hùng mạnh, gần như không kém hơn Bùi Vô Song bao nhiêu, vượt xa tông sư bình thường trên bảng Thiên, sợ rằng đã gần đạt đến đỉnh cao của tông sư bảng Thiên luôn rồi.
Luồng khí nổi lên xộc về phía Lâm Ẩn, những nơi luồng khí lướt qua, bàn ghế và các món đồ trang sức đều lần lượt tan vỡ thành từng mảnh vụn.
Những người trong nhà họ Lâm lần lượt tản ra hai phía, chỉ sợ bị cuốn vào trong cuộc quyết chiến của hai cao thủ tuyệt thế này.
“Những người dưới bảng Thiên trong gia tộc đi ra ngoài!”.
Cụ bà ngồi trên ghế chủ tọa, bà lớn tiếng ra lệnh.
Người trong nhà họ Lâm cũng biết cụ bà muốn tốt cho bọn họ nên lần lượt chạy về hai phía.
Bây giờ chỉ còn lại hai mươi người tronng sảnh chính, chia thành hai phe, có mười ba cao thủ bảng Thiên vây quanh cụ bà, Trương Kỳ Mạt cũng được Lâm Huyền Diệp bảo vệ bên cạnh cụ bà, không đi ra ngoài.
Còn đại trưởng lão và nhị trưởng lão đứng cùng với nhau, bên cạnh bọn họ còn có bảy tông sư bảng Thiên, tính thêm bọn họ là thành chín tông sư bảng Thiên.
Hình thành thế đối lập với cao thủ bảng Thiên bên cạnh cụ bà.
“Phá!”.
Lâm Ẩn rống lên một tiếng, cú đấm cách không, cơn lốc mãnh liệt lao thẳng vào luồng khí ấy.
“Bốp!”.
Luồng khí trắng của Bá Kiếm chân nhân vỡ tan thành hai đoạn bởi cú đấm của Lâm Ẩn, luồng khí lồng lộng phả thẳng vào người Lâm Ẩn, còn Lâm Ẩn lại vút lên trước, đến bên cạnh Bá Kiếm chân nhân trong chớp mắt.
“Ghê gớm đến như vậy sao?”.
Bá Kiếm chân nhân khẽ biến sắc.
Chiêu thức luồng khí ngút trời này là do lão ta học hỏi từ trong Kiếm Môn, lần này sử dụng cũng mang lại hiệu quả bất ngờ, nhưng không ngờ lại bị Lâm Ẩn tùy tiện phá giải.
“Lâm Ẩn, đúng là tu vi của cậu không tệ, còn trẻ tuổi như thế đã đạt đến cảnh giới này, sau này quả thật có cơ hội lên đến cảnh giới bảng Thiên”.
“Tiếc là cậu không nên đắc tội Kiếm Môn, càng không nên gặp phải tôi!”.
“Bá Kiếm chân nhân!”.
Bá Kiếm chân nhân nói một cách ngạo nghễ.
“Ông lảm nhảm nhiều quá!”.
Lâm Ẩn hừ lạnh một tiếng rồi vung nắm đấm về phía Bá Kiếm chân nhân.
Bá Kiếm chân nhân không kinh ngạc mà lại thấy buồn cười, lão ta nhấc kiếm bằng tay trái, tay phải lại giống hệt như thỏa thuê hấp thụ lấy nước, luồng khí trắng vô tận bao phủ quanh tay trái của lão ta, chậm rãi ngưng tụ nén lại, trở thành cầu gió trong suốt.
“Thử viên đạn gió này của tôi đi!”.
Bá Kiếm chân nhân bật cười, gió quanh thân kết thành quả cầu chậm rãi phân hóa thành mười quả bóng, sau khi xoay tròn trong không khí giây lát, chúng bắn thẳng về phía Lâm Ẩn như viên đạn.
Lâm Ẩn nhìn thấy thế, ánh mắt anh lộ ra vẻ ngạc nhiên, trong mắt anh, cho dù những quả bóng gió trong suốt này nhỏ hơn làn khí trắng xóa bao phủ nửa sảnh chính gấp vô số lần, nhưng chân khí bên trong đã đông cứng lại, đủ để so với khí thể trong cơ thể của anh rồi.
Mỗi một quả bóng nhỏ đều tương đương với viên đạn chính khí, nếu như nổ tung giữa đại sảnh thì những người bên dưới bảng Thiên đều khó mà tránh khỏi cái chết.
May mà cụ bà đã đuổi hết người trong gia tộc đi ra ngoài rồi, bây giờ anh cũng có thể sử dụng toàn lực để đánh nhau với lão ta.
“Phá!”.
Dường như tay của Lâm Ẩn đang nhấc vật nặng vạn cân, bây giờ luồng chính khí trắng cuộn trào mãnh liệt đã kết thành thực thể, từng cú đấm một liên tục nã thẳng vào đạn gió đang bắn về phía mình.
“Đùng đùng đùng!”.
Luồng khí cuộn trào trong đại sảnh, mặc dù bây giờ trong đại sảnh chỉ toàn là tông sư bảng Thiên, nhưng cũng bị luồng khí cuồn cuộn táp vào mặt, khiến cho bọn họ phải híp mắt lại.
Vô số viên đạn gió nổ tung khi va chạm với chính khí của Lâm Ẩn, tiếng nổ vang dội, vùng đất tổ của của nhà họ Lâm cũng rung chuyển, vô số người nhà họ Lâm đang tụ tập bên ngoài đại sảnh đều tỏ vẻ lo lắng, muốn vào trong giúp đỡ anh, lo lắng bị ảnh hưởng từ cuộc giao đấu giữa Lâm Ẩn và Bá Kiếm chân nhân.
Vào lúc này, vô số luồng không khí nổi cuồn cuộn trong sảnh chính rồi bùng nổ, khiến nơi này trở nên nhếch nhác, những ô cửa sổ nổ tung, đến vách tường cũng nứt cả rả, từ bên ngoài nhìn vào trong, đại sảnh mang phong cách cổ xưa này trông giống hệt như vừa bị ném bom, không còn ai sống sót.
Lâm Ẩn đứng nguyên tại chỗ, không nhúc nhích chút nào, ba tấc đấc dưới chân anh như thể không hề bị ảnh hưởng và vẫn nguyên vẹn như hồi đầu.