"Hàn Tam Thiên, sao mày có thể rời khỏi nhà tù Tần Thành, có ai giúp mày?" Dứt lời, Nam Cung Thiên Thu nhìn về phíaViêm Quân, ánh mắt độc ác nói tiếp: "Viêm Quân, chẳng phải ông nói sẽ không nhúng tay vào chuyện này hả? Sao ông lại cứu nó ra khỏi nhà tù Tần Thành?"Viêm Quân cười nhạt một tiếng, đáp: "Tôi không cứu nó, chỉ là từ trước tới nay bà xem thường nó mà thôi.""Từ khi tôi nhận được điện thoại bà bảo tôi trở về thủ đô, tôi đã đoán được kế hoạch của bà, Nam Cung Thiên Thu, bà cho rằng dưới bầu trời này, chỉ có một mình bà thông minh sao?" Lúc này, Hàn Tam Thiên lại bước đến bên cạnh Hàn Quân.Hàn Quân sợ tới mức trực tiếp tè ra quần, một vùng nước màu vàng thấm ướt sàn nhà, dập đầu nói với Nam Cung Thiên Thu: "Bà nội, cháu cầu xin bà, bà mau chết đi, cái bà già đáng chết nhà bà, sống còn có ý nghĩa gì nữa.""Nghe thấy không? Anh ta gọi bà là bà già đáng chết, trong mắt đứa cháu trai bảo bối này của bà, bà chỉ là một bà già đáng chết." Hàn Tam Thiên cười nhạo nói.Mặt Nam Cung Thiên Thu xám như tro, đồng tử vô thần, giờ khắc này bà thật sựtuyệt vọng.Tốn hết tâm tư muốn cứu Hàn Quân ra, vốn bà tưởng rằng đứa cháu trai bảo bối này có thể chăm sóc mình lúc tuổi già, nhưng bây giờ thì sao? Hàn Quân chỉ hy vọng bà có thể chết nhanh một chút."Hàn Tam Thiên, nhà họ Hàn nằm trong tay mày sẽ bị hủy hoại trong chốc lát, tạo mà chết, nhà họ Hàn cũng xong đời." Nam Cung Thiên Thu giãy dụa lần cuối, hy vọng có thể dùng sự tồn vong của nhà họ Hàn để uy hiếp Hàn Tam Thiên."Bà cho rằng tôi muốn trở thành ngườithừa kế của nhà họ Hàn hả? Nơi có Hàn Tam Thiên tôi chính là nhà họ Hàn, thủ đô, đó chỉ là một nơi đau lòng mà thôi, tôi chưa từng đặt vào mắt." Hàn Tam Thiên thản nhiên nói.Một quyền đấm xuống, phế bỏ tay trái của Hàn Quân.Hai mắt Hàn