Tưởng Lam sửng sốt, vẻ mặt lập tức trởnên cứng đờ. Trước kia bà đắc tội với Hàn Tam Thiên nhiều như vậy, nào có lá gan đi nhiều chuyện. Hiện tại bà còn ước gì không cần phải xuất hiện ở trước mặt Hàn Tam Thiên, tốt nhất là có thể khiến Hàn Tam Thiên quên bà luôn.“Mẹ... mẹ hỏi như thế nào giờ.” Tưởng Lam lắp bắp nói.Tô Nghênh Hạ vẫn không thể quyết định nên xử lý chuyện này như thế nào. Nhưng sau khi Tưởng Lam tới đây, cô đột nhiên có quyết định.Mặc kệ Hàn Tam Thiên là ai, bọn họ vẫnlà vợ chồng với nhau, vậy là đủ rồi. Cô không hy vọng nhân tố có khả năng phá hoại tình cảm của hai người xuất hiện.Anh ấy là ai, có quan trọng đến vậy không?“Mẹ, anh ấy chính là Hàn Tam Thiên, thân phận của anh ấy là gì cũng không quan trọng.” Tô Nghênh Hạ nói.“Con... Con không định hỏi cậu ta sao?” Tưởng Lam nói với vẻ không cam lòng, sự tò mò trong lòng giống như giòi bọ đang lúc nhúc, khiến cho trái tim của bà cảm thấy ngứa ngáy. Nếu Tô Nghênh Hạkhông chịu đi hỏi, bí ẩn này có lẽ sẽ không thể giải đáp.“Con không đi, nếu mẹ có hứng thú thì tự mẹ đi đi.” Tô Nghênh Hạ nói với vẻ quyết đoán.Nếu đổi lại là trước kia, Tưởng Lam sẽ có lá gan này, nhưng bây giờ có cho bà một trăm tim gấu gan bảo thì bà cũng không dám.Thi thể của Nam Cung Thiên Thu tuy rằng đã được mang đi, nhưng cảnh bà treo cổ lơ lửng giữa không trung, cả đời này cũng không thể nào xóa nhòa trong trí óc củaTưởng Lam.Bà liên tục lắc đầu, nói: “Con không hỏi thì mẹ cũng không hỏi. Nhưng mà con có thể nói vài lời hay giúp mẹ được không, mẹ xin lỗi nó cũng được.”“Mẹ, nếu anh ấy muốn trách mẹ thì còn chờ đến tận bây giờ không?” Tô Nghênh Hạ nói.Tưởng Lam cũng biết đạo lý này, nhưng trong lòng bà lại cảm thấy không yên ổn, dù sao trước kia đã làm nhục Hàn Tam Thiên nhiều lần như vậy.“Chỉ cần về sau mẹ không làm anh ấy khó xử thì sẽ không có chuyện gì cả.” Tô Nghênh Hạ nói.“Nếu không, hai đứa sinh cho mẹ một đứa cháu đi. Có một đứa con, chắc nó sẽ không trách mẹ nữa đâu.” Tưởng Lam đề nghị.Tô Nghênh Hạ xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất. Cô với Hàn Tam Thiên, lần