“Mẹ cũng đang nghi ngờ mà thôi, có phải là thật hay không cần con điều tra. Có thể tra được vị đạo sĩ này tức tất cả chân tướng đều lộ ra rồi.” Thi Tinh nói xong, trực tiếp rời đi.Ngực Hàn Tam Thiên phập phồng kịch liệt, há miệng thở gấp.Ông nội có liên quan đến chuyện này?Có phải ông không hề chết mà chỉ là bị một người nào đó tóm được.Nếu thật là thế thì anh không thể bỏ quachuyện này được, dù chỉ có một phần vạn cơ hội anh nhất định phải thử một lần.Nhìn hình dáng của đạo sĩ trong ảnh, Hàn Tam Thiên siết chặt nắm đếm, cắn răng nghiến lợi nói: “Nếu ông nội còn sống, tôi khuyến mấy người biết đường chiếc cố ông, nếu không tôi sẽ khiến mấy người sống không bằng chết.Chìm đắm trong lửa giận, Hàn Tam Thiên không hề nhận ra có người đến gần mình Tô Nghênh Hạ thấy biểu cảm trầm trọng của anh , hơn nữa còn mang theo phẫn nộ cũng không dám bắt chuyện.Nhìn người trong hình, Tô Nghênh Hạ hơi nhíu mày, hình như đã từng thấy ở đâu rồi.Lúc sau, Hàn Tam Thiên mới tỉnh dậy từ sau cơn giận, thấy Tô Nghênh Hạ ở bên cạnh thì nhanh chóng thu bức ảnh lại, hỏi: “Sao rồi? Tô Diệc Hàm lấy sính lễ ra không?”Tô Nghênh Hạ gật đầu, nói: “Tiền mặt góp gần đủ rồi. Nhưng cô ta sẽ bán toàn bộ đồ vật đã mua đi, nhà cũng bán. Không đủ tiền nữa thì chỉ có thể dùng tiền của công ty trợ giúp.”“Giáo huấn này với cô ta là đủ nặng rồi.” Hàn Tam Thiên cười.Nhưng...” Tô Nghênh Hạ muốn nói là thôi.Hàn Tam Thiên tò mò hỏi: “Những gì cơ?”“Bà ấy giao toàn bộ sính lễ cho em rồi." Tô Nghênh Hạ nói.Hàn Tam Thiên sững sờ, anh vốn tưởng Thi Tinh sẽ thu sạch sính lễ lại, không ngờ Ỗlại chuyển lên người Tô Nghênh Hạ.“Bà ấy nói như thế nào?” Hàn Tam Thiên hỏi.“Nói là nhà họ Hàn đã đưa cái gì cũng chưa bao giờ thu lại, thấy em hợp mắt nên đưa cho em rồi.” Tô Nghênh Hạ nói.Hàn Tam Thiên cười nhạt, dù lý do này quá gượng