Quản lý ngẩng đầu nhìn Liễu Trí Kiệt, hôm nay chính miệng ông chủ đã dặn dò bọn họ, nói khách sạn đã được bao hết, mặc kệ là ai đã đặt chỗ trước cũng sẽ không quan tâm. Ông ta biết Liễu Kiệt đã đặt chỗ trước chỗ rồi, nhưng thế thì làm sao?Ông chủ đã lên tiếng, ai cũng không cho vào thì ai cũng sẽ không được vào.Đắc tội khách hàng đối với khách sạn Tông Hoàng mà nói, căn bản là không có vấn đề gì. Người nên đến, sau này vẫn sẽ đến, mà những người không có tư cách này, không đến cũng có liên quan gì đâu"Liễu Trí Kiệt, có phải cậu bị điếc rồi không, chẳng lẽ cậu không nghe thấy bọn họ nói là hôm nay khách sạn đã được bao trọn rồi sao?"Quản lý khinh thường nói.Trong cảm nhận của những người nhà họ Tưởng, hình tượng của Liễu Trí Kiệt rất cao lớn, nếu như hôm nay bị mất mặt, sau này gã có thể ngẩng cao đầu ở nhà họ Tưởng nữa sao?"Chính ông đã thừa nhận rồi sao? Có tinkhông ngay bây giờ tôi sẽ gọi điện cho ông chủ của ông để nói về việc này, ông có biết đạo lý khách hàng là thượng đến không hả?"Liễu Trí Kiệt lạnh lùng nói."Được, nếu như cậu muốn gọi điện thì cứ gọi thử xem đi. Nếu cậu không có số điện thoại của ông chủ, tôi có thể cho cậu, thế nào?"Quản lý cười nói, đạo lý khách hàng là thượng đế có thể dùng được ở khách sạn Tông Hoàng này sao?Mỗi một vị khách đến khách sạn Tông Hoàng tiêu tiền, ai mà không nhìn mặt mũi của Đường Tông chứ. Từ khi khách sạn Tông Hoàng khai trương cho đến nay, chứ có người nào dám đến đây làm loạn, ngay cả vấn đề về bảo vệ của khách sạn cũng có rất ít, đây là vì sao? Không phải là vì địa vị của Đường Tông ở huyện Bân rất cao sao, không có ai dám đắc tội sao?Liễu Trí Kiệt không ngờ đến thái độ của người quản lý lại cứng rắn như vậy. Không có số điện thoại của Đường Tông, ông ta còn cho mình?Nhưng mà lúc này gọi điện thoại thì như thế nào? Chẳng lẽ Liễu Trí Kiệt còn có lá gan chất vấn Đường Tông sao?Mấy hôm trước đã đắc tội Đường Tông trong trung tâm thương mại rồi, việc ấy đã khiến Liễu Trí Kiệt chưa dám thả lỏng, nếu bây giờ lại gây phiền toái cho Đường Tông nữa, thì gã có kết cục như thế nào căn bản gã cũng không dám nghĩ."Trí Kiệt, gọi điện thoại cho ông chủ của bọn họ đi, chỉ là nhân viên quèn mà thôi, mắt chó cũng dám nhìn khinh bỉ người khác, cho ông ta biết sự lợi hại của cháuđi.""Con chó mặc quần áo của người xong liền nghĩ là mình giỏi lắm đấy, có biết Liễu Trí Kiệt là ai không?"."Cho dù ông chủ của mấy người có đến đây, cũng phải nể mặt Liễu Trí Kiệt đấy, ông tính là cái thá gì chứ."Thái độ của một đám người thân thích nhà họ Tưởng đều rất kiêu ngạo, cho rằng Liễu Trí Kiệt nhất định có thể đối phó xong chuyện này.Nhưng sau khi Liễu Trí Kiệt nghe đượcnhững lời đó, càng ngày càng không chịu nổi, Đường Tông phải nể mặt gã? Gã ta ở trước mặt Đường Tông thì tính là cái thả gì chứ?"Liễu Trí Kiệt, lấy năng lực của cậu mà ngay cả ông chủ của chúng tôi cũng phải nể mặt cơ đấy, cậu lại khoác lác ở trước mặt những người này sao? Nếu không, để tôi mang những lời này nhắn lại cho ông chủ giúp cậu."Quản lý cười nhạo nói, những lời nói như thế, ngay cả những vị nhân vật lớn ở huyện Bân cũng không dám nói lung tung.Liễu Trí Kiệt nghe nói thế, ngay lập tức liền hoảng hốt, vội vàng quát lớn đám người thân thích nhà họ