Hộp đêm Ma Đô.Khi ảnh mặt trời lên cao, mấy người bộ dáng du côn đứng cạnh cửa, hút thuốc trò chuyện, Thường thì khi mặt trời chưa khuất núi thì địa điểm này sẽ không mở cửa làm ăn, nhưng lúc này trước cửa lại có một chiếc Audi dừng lại.Hàn Tam Thiên từ trên xe bước xuống.Mấy tên đầu đường xó chợ thấy Hàn Tam Thiên thì đứng lên."Đến đây làm gì, bây giờ chưa đến giờ mở cửa." Một người trong đó nói với Hàn Tam Thiên."Tôi gặp Lâm Dũng." Tam Thiên thả nhiên nói.Nghe được câu này, mấy tên đầu đường xó chợ cười nhạo đánh giá Hàn Tam Thiên.Lâm Dũng chính là ông chủ của Ma Đô này đẩy, cũng là đại nhân vật của vùng xám ở thành phố Thiên Vân này, nói gặp là gặp?"Mày làm trò gi vậy, mở miệng đòi gặp ông chủ của chúng tao, gan lớn ra phết nhỉ.""Muốn gây sự thì cũng phải hỏi qua quả đấm của mấy anh đây đã nhé."Bọn họ bắt đầu vén tay áo lên, điệu bộ muốn đánh người."Nói cho ông ta biết, Hàn Tam Thiên gặp."Bọn họ sửng sốt, người này mang bộ dáng kiêu ngạo mạnh mẽ, chẳng lẽ là một người quan trọng, nhưng trông rất lạ mặt, không giống bạn bè của ông chủ chút nào.Một người trong nhóm móc lỗ tai, vẻ mặt nghi ngờ nói: "Hàn Tam Thiên, sao cái tên này nghe quen thế nhỉ?"Có người nhanh chóng nói tiếp: "Chẳng phải đứa con rể phế vật nhà họ Tóc tên là Hàn Tam Thiên sao, là mày đúng không?""Ôi mẹ nó, người nổi tiếng của Thiên Vân xuất hiện này? Thất lễ thất lễ rồi.""Không thể nào, ăn bám mà cũng có thể lái Audi, nhin cái mặt của chủ em, mấy anh đây cũng đâu kém gì, chủ em dùng cách gi mà gả được cho Tô Nghênh Hạ vậy?"Cả đám cười sảng sặc, hoàn toàn coi Hàn Tam Thiên là một tên hề đề đối đãi, mấy câu gả cho Tô Nghênh Hạ này tràn đầy trào phúng.Ảnh mắt Hàn Tam Thiên lạnh lại, nhếch miệng đi vào của."Đúng lại, con mẹ nó mày biết điều thi cút nhanh đi, đừng bắt ông đây phải ra tay.""Không hiểu tiếng người có đúng không, đứng lại cho tao.""Con mẹ nó, không cho mày một bài học thì mày không biết nắm đấm của chủng ta cứng thể nào đúng không."Vài người chen đi lên, định dạy dỗ Hàn Tam Thiên một trận.Đúng lúc này, Lâm Dũng hốt hoảng chạy ra."Dùng tay, dừng tay!""Chúng mày đang gì thế này, muốn chết hết hay sao?"Lâm Dũng quát mấy tên đàn em, biểu cảm kinh hoàng, trong mắt hiện lên một tia sợ hãi."Ông chủ, thằng nhãi này muốn gây sự.""Con mẹ nó, một thằng con rể phế vật nhà họ Tô, mà cũng dám gây sự địa bàn của anh Dũng.""Ông chủ, giao cho tôi, tôi sẽ khiến thắng nhãi này nằm trong viện ítnhất là nửa tháng."Lâm Dũng tức không chịu được nhìn mấy thằng đàn em, cho mỗi ngườimột quyền, trực tiếp đập bẹp cả đám.Đi tới trước mặt Hàn Tam Thiên, cực kỳ lễ phép, nói: "Anh Tam Thiên, sao tự nhiên lại đến đây vậy?"Ba năm trước, Lâm Dũng chỉ là một thằng lưu manh sống đầu đường xó chợ, đột nhiên phát tài, trở thành ông chủ của hộp đêm Ma Đô, thậm chỉ còn lôi kéo rất nhiều đảm côn đồ khác. Trong ba năm này, từ từ phát triển thể lực của mình, trở thành nhân vật không nhỏ trong vùng xăm của thành phố Thiên Vân.Năm đó đột nhiên phát tài khiến rất nhiều người nghi ngờ, dù sao địa vị của Lâm Dũng tăng lên quả nhanh, còn kỳ lạ hơn là, có không it người âm thầm điều tra về Lâm Dũng, nhưng một tin tức giá trị cũng không thể tra ra được, ngoại trừ th Lâm Dũng, không có bất kỳ ai biết gã ta trở thành ông chủ của Ma Đô như thế nào.Mấy tên đàn em thấy thái độ của Lâm Dũng với Hàn Tam Thiên, cả đám sợ xây xẩm mặt mày.Lâm Dũng, anh Dũng!Đây chính là nhân vật số một số hai của vùng xăm thành phố Thiên Vân, sao lại có thể cung kinh với một thằng con rể phế vật của nhà họ Tô chứ."Chúng mày, còn không mau xin lỗi anh Tam Thiên đi!" Lâm Dũng cần răng nghiến lợi đám đàn em của mình."Anh Tam Thiên, xin lỗi.""Anh Tam Thiên, xin lỗi.""Anh Tam Thiên, xin lỗi."Thấy Hàn Tam Thiên im lặng không nói, Lâm Dũng sợ đến trắng bệch cả mặt, tiếp tục nói: "Quỳ xuống nói xin lỗi."Tục ngữ nói đánh chó phải ngỏ mặt chủ(*), mấy tên đàn em hoàn toàn bối rối, bảo bọn chúng quy xuống, chẳng phải là ném hết sạch mặt mũi của Lâm Dũng đi hay sao? Lẽ nào gã ta hoàn toàn không quan tâm đếnmặt mũi của bản thân hay sao?(*) Đảnh chó phải ngó mặt chủ: Câu thành ngữ này khuyên người ta sống phải biết nể nang nhau trước khi làm một việc gì đó bắt lợi cho người khác.Mặt mũi đối với những người như Lâm Düng rất quan trọng, thậm chí có lúc vi lời qua tiếng lại không hợp còn giơ tay đánh người, nhưng khi đứng trước mặt Hàn Tam Thiên, mặt mũi gì đó đối với Lâm Dũng chỉ là phù du, mạnh sống mới là quan trọng nhất.Ba năm trước đây Lâm Dũng lưu lạc đầu đường, là Hàn Tam Thiên tìm thấy gã ta, cũng nhờ có Hàn Tam Thiên, gã ta mới có địa vị ngày hôm nayToàn bộ thành phố Thiên Vân đều coi Hàn Tam Thiên là một tên vô dụng, nhưng Lâm Dũng biết biết, Hàn Tam Thiên chính là một mãnh hổ ngủ say, một ngày nào đó tỉnh dậy, chắc chắn sẽ làm người khác phải kinh sợ.Mà bây giờ, hiển nhiên là con mãnh hổ này đã tỉnh!"Có phải chặt chân của chúng mày đi thì mới biết quỳ đùng không?" Thấy mấy thằng đàn em bất động, Lâm Dũng tiếp tục nói.Những câu này vừa nói ra, đám người đó hoàng hồn, nhanh chóng quỳ trên mặt đất cầu