“Nhớ kỹ, khối ngọc thạch này rất quan trọng, cho dù tính mạng bị đe dọa con cũng được giao nó cho bất kỳ ai. Đây là một mảnh tín vật, là tín vật vô cùng quan trọng.” Ông lão tóc trắng nói.“Yên tâm yên tâm, đầu óc con thông minh như thế, nhất định sẽ không quên.”Vân Thanh cười đùa.Nhìn bộ dáng cà phơi phớt lớt của Vân Thanh, ông lão tóc trắng thở dài: “Xuống núi đi, đi theo Hàn Tam Thiên, đừng trở về nữa.”Vân Thanh sững sờ, thu lại biểu tình vui vẻ hỏi: “Thầy, tại sao muốn con đi Hàn Tam Thiên? Không phải người nói muốn anh ta phải chết sao? Hơn nữa con đi rồi thì ai sẽ chăm sóc người?”“Ta cần con phải chăm sóc sao? Nhớ kỹ lời thầy, tốt nhất con có thể trở thành bạn bè của tên đó, về sau có người đến tìm còn thì đưa miếng ngọc thạch này ra làm tín vật chứng minh thân phận của con.” Ông lão tóc trắng dặn.Đầu óc Vân Thanh trở nên nhãonhoét, trở thành bạn của Hàn Tam Thiên? Là muốn mượn đao đâm sau lưng tên đó? Nhưng mà dựavào thân thủ của mình, cho dù là ámsát cũng chưa chắc đã thành công, còn nữa, ai sẽ đến tìm mình kia chứ, khối ngọc thạch này đại diện cho tín vật gì?“Ta biết con còn nhiều nghi hoặc nhưng sau này con sẽ có cơ hội biết rõ, có điều trước đó vì an toàn của bản thân, không cần phải điều tra gì cả, tất cả thuận theo tự nhiên.” Ông lão tóc trắng nhắc nhở.“Thầy, con từ nhỏ là do người nhặtđược nuôi lớn, chuyện người muốn con làm con nhất định sẽ không hai lời, có điều có không được phép trở về có phải hơi quá đáng không? Con còn phải phụng dưỡng người nữa?” Vân Thanh bảo.Ông lão tóc trắng đẹp một cước quát: “Lăn đi."Sau đó quay lại ngôi nhà ngói xanh, bên trong những căn phòng trùng điệp truyền tới âm thanh của ông ta: “Cởi đạo bào này ra, còn có thể làmchuyện mà con muốn làm, đừng cho là ta không biết con hay nhìn lén mấy nữ khách đến dâng hương, có điều nữ sắc cũng phải có chừng mực, đừng hủy hoại thân thể mình.”Câu nói này khiến Vân Thanh hưng phấn hơn!“Thầy, thật ra không phải con muốn đi, nhưng tính của người con biết không lay chuyển được, cho nên con đi rồi người đừng nhớ con quá.” Vân Thanh nói xong chạy nhanhnhư một cơn gió.Chạy đến ngôi chùa, Vân Thanh đột nhiên có dự cảm chẳng lành vội vàng chạy ngược trở về.Vân Thanh lần nữa quay trở về, gọi mấy tiếng thầy nhưng trong phòng không có truyền đến bất cứ động tĩnh nào, điều này khiến Vân Thanh lập tức bị chìm xuống đáy vực.Đẩy cửa bước vào liền nhìn thấy một đôi chân lơ lửng giữa khôngtrung.“Thầy! Là kẻ nào, là kẻ nào bức tử người!” Vân Thanh thống khổ kêu lên, từ nhỏ bản thân đã do thầy nuôi lớn, mặc dù dáng vẻ của Vân Thanh ngang bướng nhưng là trong lòng anh ta đã coi người thầy này trởthành cha