Trên bục cờ, sau khi nói xong mọi chuyện cần thiết, chân tướng cũng rõ ràng, lời bịa đặt vô căn cứ dành cho Khương Oánh Oánh thời gian này cũng tự sụp đổ. Các học sinh đều tức giận, vô cùng bất mãn về thái độ xử lý việc này của hiệu trưởng, cũng may ông ta đã từ chứcrồi, có thể thể giảm bớt một ít lửa giận. Hơn nữa hai người Bao Trần lấy bản thân ra để thuyết phục người khác, sau này sẽ tăng cường quản lý phương diện này, bấy giờ mới khiến mọi chuyện lắng xuống.Khương Oánh Oánh khóc như hoa lê đẫm mưa nhìn Hàn Tam Thiên, cô không biết mình phải dùng cách nào mới có thể cảm ơn Hàn Tam Thiên, ân tình lớn như vậy, cho dù làm gì, e rằng cũng không báo đápđược."Anh Tam Thiên, cảm ơn anh." Khương Oánh Oánh nói.Hàn Tam Thiên vỗ vai Khương Oánh Oánh, nói: "Việc nhỏ mà thôi, đừng để trong lòng, bác Hà ngậm đắng nuốt cay nuôi em lớn, sau này em phải hiếu thảo với bác ấy thật tốt."Khương Oánh Oánh liên tục gật đầu, khóc không thành tiếng.Sau khi Hàn Tam Thiên xuống khỏibục kéo cờ thì lấy điện thoại ra."Cảm ơn sự giúp đỡ của mẹ, con thiếu mẹ một ân tình." Hàn TamThiên nói."Con có thể tìm mẹ giúp đỡ, mẹ rất vui, nhưng ân tình này mẹ nhớ kỹ rồi." Thi Tinh nói, có thể sử dụng đến lực lượng lớn như vậy ở Thành phố Dung, Hàn Tam Thiên không làm được, dù sao anh chưa từng đến thành phố Dung này, nhưng sức mạnh của nhà họ Hàn thì khác."Chuyện này có bao nhiêu người biết?" Hàn Tam Thiên hỏi."Yên tâm đi, mẹ kêu người ta truyền tin, không có ai biết chuyện này liên quan đến nhà họ Hàn." Thi Tinh nói."Như vậy cũng tốt, không có chuyện gì nữa, cứ vậy đi."" n tình thì lúc Tết trả mẹ, dẫn con bé về thăm nhà chút đi." Thi Tinh nói.Hàn Tam Thiên sững sờ.Về nhà?Hai chữ này với anh mà nói, có một cảm giác cực kỳ xa lạ.Nhà ở thủ đô?Nơi đó, Hàn Tam Thiên đã sớm. không xem là nhà của mình."Nói sau đi." Dứt lời, Hàn Tam Thiênkhông cho Thi Tinh cơ hội phản bác,trực tiếp cúp điện thoại.Lúc Khương Oánh Oánh đến nơi, Hàn Tam Thiên vừa cất điện thoại xong, cô ấy nói với Hàn Tam Thiên: "Anh Tam Thiên, em mời anh mộtbữa cơm nhé.""Được, đúng lúc tôi