"Anh Cương, người tới rồi."Bên trong nhà hàng, một tên thuộc hạ chạy đến chỗ Trình Cương.Trinh Cương đang đập hạt đậu phộng, hai mặt tiền sang người. Gā phùi tay, nói: “Cuối cùng vị thiếu nữ xinh đẹp kia cũng tới. Chắc ông đây phải tự mình ra đôn rồi.""Anh Cương, còn có một người đàn ông đi theo." Thuộc hạ lên tiếng nhắc nhở.“Đàn ông?" Trinh Cương đờ ra một lúc, sau đó đứng lên, mim cười nói: “Sẽ không phải là tên bất lực kia đến đây đó chứ? Nó làm mất hết mặt mũi của cánh đàn ông chúng ta. Nếu nó dám tới đây, tao sẽ bắt nó quỳ bò ra khỏi nơi này."Hai người Hàn Tam Thiên và Tô Nghênh Hạ bị đưa tới nhà hàng. Ánh mắt của Trình Cương chứa đầy dục vọng di chuyển ở trên người cô. Quả nhiên là một báu vật, không biết sau khi lên giường sẽ còn "thú vị" đến mức nào.Lại nhìn sang Hàn Tam Thiên, Trình Cương lên tiếng trêu ghẹo: “Vị này là...""Chồng tôi, Hàn Tam Thiên." Tô Nghênh Hạ nói.Lời này vừa mới thốt ra, bao gồm cả Trình Cương, tất cả mọi người đều cười ầm lên. Không thể không nói, thanh danh của Hàn Tam Thiên quà thật rất vang dội, không người nào ở thành phố Vân mà không biết.“Chậc chậc, trông cũng được đó chu, nhưng tại sao lại là một kẻ bất lực nhỉ. Cậu không phải là một tên thái giám đó chứ?" Trình Cương trêu chọc.Anh Cương, tên này đã làm cánh đàn ông chúng ta mất hết mặt mũi. Để em "dạy dỗ" nó một chút."“Để em đi, xem cậu ta có đỡ được một đấm của em không.""Con gå còi này, em chỉ dùng một tay cũng có thể đối phó được."Nhìn thấy đám đàn em đang vô cùng xúc động phẫn nộ, Trinh Cương vung tay, nói: “Bọn mày định làm gi vậy? Người ta vốn đã nhất gan rồi, đừng khiến cậu ta sợ hãi chử. Chẳng may sợ tới mức không khống chế được mà tè ra quần thi sao. Như vậy sẽ khó coi lắm đó.""Ha ha ha ha."Lại là một tràng cười lớn.Tô Nghênh Hạ cắn răng, nói với Trình Cương: "Tôi đến tìm ông là để bàn chính sự, chứ không phải là đến để cho ông nhục mạ chồng của tôi."“Được được được, bàn chính sự, chúng ta bàn trước. Trình Cương ngồi lại vào vị trí của mình, không hề để mắt tới Tam Thiên. Bởi vì loại người bất lực như anh, hoàn toàn không đăng để gã chú ý tới."Phải làm thế nào ông mới bằng lòng không gây rắc rối cho nhà họ Tô nữa?" Tô Nghênh Hạ hỏi.Trình Cương lột một hạt đậu phộng, ném vào trong miệng rồi mới nói: "Đâu cỏ, tôi cũng chỉ muốn làm giàu mà thôi. Tùy tiện vứt cho tôi mười triệu là được. Tôi sẽ không gây rắc rối cho nhà họ Tô nữa, trái lại còn bảo vệ mọi người, thế nào?"Mười triệu!Tô Nghênh Hạ biến sắc. Toàn bộ số tài sản của nhà họ Tô cũng không nhiều như vậy. Gã dùng chiêu sư tử ngoạm này, rõ ràng ngay từ đầu đã không muốn bàn bạc rồi."Nhà họ Tô làm gi có nhiều tiền để cho ông như vậy. Nhà họ Tô không thủ không oản với ông, vì sao ông lại nhằm vào chúng tôi?" Tô Nghênh Hạ hỏi.“G cơ? Ông đây gây phiền phức cho cô còn cần lý do nữa hả? Nhà họ Tô là cái thá gì chứ?" Trình Cương nhiu mày, vẻ mặt không hờn giận nhìn Tô Nghênh Hạ.Tõ Nghênh Hạ hit sâu một hơi, nỗ lực kim nén cảm xúc của bản thân,nói: "Tôi đã có thành ý tới tìm ông, hy vọng ông cũng có thể đưa ra thành ý của mình."“Được." Trình Cương mở đầu: “Ở đây có một căn phòng không tồi. Tôi đã cho người chuẩn bị nước tấm sẵn cho cô. Có thành ý hay không thì phải dựa vào cô có đồng ý không đã.”Nghe xong những lời này, sắc mặt của Tô Nghênh Hạ lập tức trở nên trắng bệch. Cô thật sự không ngờ Trình Cương sẽ đưa ra yêu cầu vô lý như vậy."Trinh Cương, ông không thể nào vô duyên vô có nhằm vào nhà họ Tô. Có người đứng đằng sau âm thầm giật dây đúng không?" Hàn Tam Thiên mở miệng hỏi."Cậu là tên hề nào, có tư cách gi nói chuyện với tôi chứ?" Trinh Cương khinh thường nhìn anh một cái, nói: "Ông đây cũng nói thẳng luôn. Muốn giải quyết chuyện này thi vợ cậu phải nghe lời tôi. Thế nào hả kẻ bất lực, cậu dám nói nữa chữ "không" không?"Trình Cương vừa dứt lời, mấy đàn em phía sau lập tức tiền lên vài bước, ra vẻ uy hiếp Hàn Tam Thiên.Tõ Nghênh Hạ bị cảnh tượng này làm cho hoảng sợ, không tự giác trốnở sau lưng Hản Tam Thiên."Trốn ở sau lung kẻ bất lực, cậu ta có thể bảo vệ cô sao? Hay là đi theo tôi đi. Trình Cương tôi ở Vân Thành, chỉ cần có tôi che chở, tuyệt đối sẽ không có ai dám động vào một sợi lông của cô." Trình Cương nói.Tô Nghênh Hạ nắm chặt góc áo của Hàn Tam Thiên. Ở Nông Gia Nhạc đều là người của Trình Cương, bây giờ bọn họ muốn chạy quả thật là quả muộn rồi."Ông thả tôi đi, ông muốn bao nhiêu tiền tôi cũng cho ông." Tô Nghênh Hạ nói."Thôi thì nói cho cô vậy. Từ lúc cô đặt chân vào Nông Gia Nhạc này, đã định trước là sẽ bị tôi chiếm đoạt. Muốn chạy hả? Không có cửa đâu." Trình Cương ngoáy lỗ tai, quay sang hỏi đàn em: "Có câu gì ấy nhỉ, phản kháng gì gi đó.""Nếu không phản kháng được thi hãy học cách tận hưởng đi."“Đúng đúng đúng." Vẻ mặt Trinh Cường tràn ngập ý cười nhin Tô Nghênh Hạ nói: “Phải biết học cái gọi là tận hưởng. Kết hôn ba năm, cô có khác gì một vị quả phụ đầu chứ. Chắc cũng chưa từng nếm thử mùi vị của đàn ông nhỉ? Hôm nay ông đây sẽ để có được trải nghiệm thật tốt."Lúc này, Hàn Tam Thiên nhìn đâu đâu