Đến gian của bọn họ, rượu đã rót ba lần, thừa lúc Tô Quốc Diệu và Tường Lam đều đến có chút mơ mơ màng màng, thấy Luu Hoa nhắc nhở, Tưởng Phong Quang nói:"Tưởng Lam, anh có chuyện muốn nhờ em giúp đỡ."Tường Lam khóa tay áo, vẻ mặt không quan trọng nói:"Anh, có chuyện gi thì anh cứ nói thẳng luôn đi, chỉ cần em có thể giúp được, chắc chắn sẽ không từ chối.""Gần đây tình hình kinh tế của anh có chút khó khăn, Nghênh Hạ lại đang có tiến triển, anh muốn mượn chút tiền."Tưởng Phong Quang nói.Hoa nhanh chóng hùa ỏi:"Nếu như không phải là không còn cách nào khác, thì chúng ta cũng sẽ không mở miệng nói ra rồi, Tưởng Lam, bây giờ em đang có tiền, sẽ không từ chối chứ?"Tưởng Lam vừa nghe đến vay tiền, lập tức cảm giác say cũng tình hơn hai phần, Tuong Phong Quang là ai bà rất rõ ràng, một khi bà cho họ vay tiền, thì chin mươi chín phần trăm là không đòi lại được."Anh, anh muốn vay bao nhiêu?"Tưởng Lam hỏi.Tưởng Phong Quang dơ hai ngón tay lên.Tường Lam nói:"Hai ngàn?""Tưởng Lam, ý của em là gì vậy, hai ngàn tệ mà anh còn cần phải mở miệng hỏi mượn em hay sao?"Tưởng Phong Quang có chút tức giận nói."Vậy thi bao nhiêu?"Trong lòng Tưởng Lam rất tức giận, nếu muốn mượn hai mươi ngàn tệ, vi giữ mặt mũi, bà cũng cắn răng cho bọn họ mượn, bây giờ vất vả lắm mới được nở mày nở mặt, nên cầm được một khoản tiền ra, không thể để cho người khác chế giêu mình được."Hai trăm ngàn tệ."Sắc mặt Tưởng Phong Quang không đổi nói."Hai trăm ngàn tệ!".Tưởng Lam giống như ăn được thuốc giải rượu vậy, trong nhảy mắt tỉnh táo lại, bây giờ tuy rằng cuộc sống của bà cũng có khá giả hơn một chút, nhưng trong tay cũng không có nhiều tiền như vậy, hơn nữa một lần mở miệng là hơn hai trăm ngàn tệ, có phần quá tham lam rồi."Nhà em có hai chiếc xe giả cũng hơn một triệu, côn thường xuyên đến ăn cơm ở khách sạn năm sao, đối với em mà nói hai trăm ngàn tệ còn không phải chỉ là một chút tiền vặt thôi sao?"Tường Phong Quang nói.Lưu Hoa biết Tưởng Lam là một người sợ mất thể diện, những lúc như thế này kiểu gì cũng phải tâng bốc vài câu, mới có thể nâng cao tỉ lệ vay tiền thành công, nói:"Tưởng Lam, bây giờ em đã không giống như ngày xưa nữa rồi, chỉ có hai trăm ngàn tệ mà em cũng tiếc sao, chị xem em ấy, bầy giờ là bà chủ sống cuộc sống bể trên rồi, gia sản cũng có mấy triệu rồi."Nghe thấy mấy lời này Tưởng Lam cũng thấy rất thoải mái, nhưng hai trăm ngàn tệ bà đúng thật là không có.Nhìn thấy dáng vẻ khó xử của Tường Lam, Tô Nghênh Hạ mở miệng nói:"Cậu mợ, nếu như hai người muốn vay nhiều tiền như vậy, thì đi ra ngân hàng vay đi, nhưng nếu như vay ngân hàng thì cũng phải nhìn xem hai người có khả năng trả hay không mới được."Ý tử của những lời này rất rõ ràng, nói rõ không có khả năng trả tiền, dựa vào đâu mà lại cho mấy người vay tiền cơ chứ?Sắc mặt diễn viên Lưu trầm xuống, nói:"Mọ với mẹ cháu còn đang bàn bạc, người it tuổi như cháu chen miệng vào làm gi.""Tưởng Lam, trước kia lúc em ở nhà mẹ đẻ, chúng ta cũng đã giúp emnói không ít lời khen, có nhiều người trong nhà nói em gả vào nhà giàu có, nếu như em đưa tiền cho nhà chị vay, nếu như mấy người kia biết được, sau này bọn họ còn có thể nói em không có tiền đồ nữa sao?Lưu Hoa quay đầu lại tiếp tục nói với Tường Lam.Tưởng Lam rất muốn mình ở nhà mẹ đẻ có tiếng nói hơn, nhưng cải giá hai trăm ngàn tệ là quá lớn rồi, hơn nữa căn bản bây giờ bà cũng không có nhiều tiền như vậy.Tường Phong Quang lạnh lùng hừ một tiếng, nói:"Tưởng Lam, xe này của em không phải là đi thuê chứ, muốn khoe của trước mặt chúng ta sao?""Năm nay em không muốn nở mày nở mặt về nhà mẹ đẻ sao?"Mấy viên đạn bọc đường liên tiếp đánh vào trên người Tường Lam, Tưởng Lam tưởng tượng đến dáng vẻ nở mày nở mặt khi về nhà mẹ đẻ, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý:"Được."Tô Nghênh Hạ sốt ruột, nhà cô làm gi có hai trăm ngàn tệ cho Tưởng Phong Quang vay đầu chứ, chẳng lẽ định đi cướp sao?Tưởng Sinh nhin thấy việc vay tiền đã giải quyết xong, lấy cớ đi nhà vệsinh để rời khỏi nhà hàng.Toàn bộ quá trình Tô Quốc Diệu cũng không dám nói câu nào, bởi vì tất cả việc lớn nhỏ trong gia đình đều là do Tường Lam quyết định, cho dù ông không đồng ý cũng không có cách gi."Thật ra vay tiền cũng vi Tuờng Sinh thôi, gần đây nó nhìn trúng một hạng mục đầu tư, thiếu một chút tài chính khởi động, em yên tâm đi, sau này anh có tiền, nhất định trả lại cho em ngay."Tưởng Phong Quang cười nói, trọng điểm của những lời này ở chỗ là ông phải có tiền đã, mà chuyện có tiền hay không, lại là do ông quyết định.Lưu Hoa chọc chọc Tưởng Phong Quang, mấy câu thừa thãi này nói làm gì cơ chứ."Lần này chúng ta đến, không có nhiều thời gian, em lúc nào mới có thể đưa tiền cho nhà chị đây?"Lưu Hoa hỏi.Tưởng Lam nhìn Tô Nghênh Hạ, muốn đem ra hai trăm ngàn tệ, chỉ có Tô Nghênh Hạ mới có thể làm được, bây giờ trong lòng bà cũng có chút hối hận rồi, nhưng lời đã nói ra cũng không thể nào thu lại được, nhiều năm như vậy, thật vất vả mới khiến cho minh có chút tiếng nói, dù sao đi nữa cũng không thể để mất mặt được."Mai hoặc ngày kia đi, lấy tiền cũng cần chút thời gian."Tưởng Lam nói."Được được được. "Vẻ mặt Lưu Hoa tràn đầy ý cười.Tưởng Sinh đi nhà vệ