Lúc Tô Nghênh Hạ quay lại phòng của mình, đúng lúc Hàn Tam Thiên vừa húp xong ngụm nước cuối cùng trong cốc mỳ, đang chuẩn bị đứng dậy vứt cốc mỹ đi thì Tô Nghênh Hạ đứng chắn trước mặt."Để em vứt giúp anh."Hàn Tam Thiên còn chưa kịp phản ứng lại, Tô Nghênh Hạ đã cướp ly mi đi rồi.Nhìn thấy vẻ mặt nhăn nhó của cô, anh cười nói:"Có chuyện gi muốn nói với anh sao?"Tô Nghênh Hạ củi đầu, hai trăm ngàn tệ kia của Tưởng Lam, cô không thể nào đến công ty lấy được, tuy là người nhà họ Tô, thậm chí bà cụ cũng cho rằng cô đã ở trung gian kiếm lời bỏ tiền vào túi riêng mới có thể đổi xe, nhưng cô sẽ không làm loại chuyện như vậy.Cho nên lúc đồng ý với Tuong Lam, Tô Nghênh Hạ cũng đã nghĩ xong rồi, chỉ có thể tim vay Hàn Tam Thiên mà thôi."Đêm nay anh ngủ trên giường đi, em muốn ngủ dưới đất."Tõ Nghênh Hạ nói.Hàn Tam Thiên cười khổ nhìn Tô Nghênh Hạ, nói:"Có điều gì muốn nói thi nói thẳng đi."Đây là lần đầu tiên trong ba năm, Tô Nghênh Hạ mở miệng nói đến chuyện tiền nong với Hàn Tam Thiên, cô không biết phải làm thể nào mới có thể nói ra miệng, cổ họng cô giống như bị một tảng đá lấp kin rồi vậy."Có phải chuyện hai trăm ngàn tệ không?"Thấy Tô Nghênh Hạ nói không nên lời, Hàn Tam Thiên dứt khoát nói giúp cô."Anh yên tâm, hai trăm ngàn tệ này em nhất định sẽ trả lại cho anh."Tô Nghênh Hạ nói xong, cảm thấy còn chưa đủ chân thành, nói tiếp:"Nếu như anh không tin lời em nói, em có thể viết giấy vay nợ cho anh, em lấy nhân cách của mình ra bảo đảm."Hàn Tam Thiên không nhịn được nở nụ cười.Tô Nghênh Hạ không biết anh đang cười cái gì, nghi ngờ nói:"Anh cười cải gi, có phải anh định không cho em vay tiền hay không?"Hàn Tam Thiên thở một hơi dài, nhìn Tô Nghênh Hạ bằng ảnh mắt trảnngập sự cưng chiều, nói:"Tiền củacòn không phải là của em sao, đừnghai trăm ngàntệ, cho dù là hai...Khụ khụ, chuyện ấy, anh chắc chắn sẽ đưa nó choem, sao lại nói là vay được chứ."Suýt nữa là Hàn Tam Thiên đã thốt ra hai mươi triệu, may mà thu lại kịp, nếu không thì không biết nên giải thích với Tô Nghênh Hạ như thế nào."Không được, phải viết giấy vay nợ."Tô Nghênh Hạ lấy giấy bút ra, nghiêm túc viết số tiền vay và ngày tháng, sau đó ký tên minh vào.Lúc cô đưa giấy cho Hàn Tam Thiên, anh giơ tay lên cầm lấy, có chút không nói nên lời. Nhưng anh cũng biết, Tô Nghênh Hạ là một con người rất bướng binh, nếu không thì cô lấy ra hai trăm ngàn tệ tử trong công ty là một việc vô cùng đơn giản,"Được, ngày mai anh sẽ đi lấy tiền cho em."Hàn Tam Thiên nói."Vậy anh có ngủ trên giường không? Hôm nay em cho anh một cơ hội đấy."Nội tâm Tô Nghênh Hạ tràn ngập ý cười hỏi.Hàn Tam Thiên ho nhẹ hai tiếng, hỏi:"Trên giường có em không?"Trong phòng khách, Hàn Tam Thiên đang cuộn người lại trên ghế số pha, nghĩ thầm, tốc độ trở mặt của người phụ nữ này thật là quá nhanh, rõ ràng còn đang nói đến chuyện ngủ trên giường, sao cuối cùng anh lại sống dựa vào ghế sô pha rồi.Đúng là, phụ nữ là hổ cái.Ngày hôm sau, sau khi Hàn Tam Thiên đưa Tô Nghênh Hạ đến công ty xong, đi một chuyển đến ngân hàng.Vất vả xếp hàng, rốt cuộc đến lượt thi lại được báo cho biết muốn rút hai trăm ngàn tệ tiền mặt phải hẹn trước, cô gái ngồi trong quầy nhìn thẻ trong tay Hàn Tam Thiên, lắc đầu, cũng không biết là tên quê mùa nào, ngay cả quy định này cũng không biết."Cái thẻ này của tôi, không cần hẹn trước chứ?"Hàn Tam Thiên nói.Không đi thẳng vào phòng VIP, Hàn Tam Thiên đã khiêm tốn rồi, không ngờ anh lại bị một nhân viên coi thường."Cái thẻ này của anh chẳng lẽ còn có đặc quyền sao?"Cô gái nhỏ cười nói, cô đến chỗ này làm cũng đã hơn nửa năm rồi, còn chưa bao giờ gặp cái thẻ nào giống như cái mà Hàn Tam Thiên đang cầm, thậm chí cô còn nghi ngờ anh đến nhầm ngân hàng."Cüng không phải, hay cô gọi giám đốc của các cô ra gặp tôi, có thểđưa cho tôi một ít tiền mặt đấy."Hàn Tam Thiên nói.Cô gái giống như nghe một câu chuyện cười, vẻ khinh bỉ trong ảnh mắt không thèm che dấu, nói:"Soái ca, quầy làm việc của tôi không phải là nơi để cho anh khoác lác, không có việc gì thi đừng tri hoãn tôi làm việc cho những người khác.Nói xong, cô ta trực tiếp gọi số tiếp theo, hoàn toàn không để Hàn Tam Thiên vào mất.Vẻ mặt Hàn Tam Thiên tràn ngập ý cười dựa vào quầy làm việc, cũngkhông nhường chỗ, cũng không nói gi."Anh làm gì vậy, tôi nói anh không rút được tiền, anh ở lại đây có ích gì chứ?"Cô gái không kiên nhẫn nói.Sao lại thế này?"Lúc này, có một người phụ nữ trung niên nhưng vẫn rất xinh đẹp đi đến, hỏi cô gái trong quầy."Quản lý, người này muốn rút hai trăm ngàn tệ, tôi nói với anh ta phải hẹn trước, không ngờ anh ta lại ở chỗ này không chịu đi."Cô gái giải thích.Quản lý liếc mắt nhìn Hàn Tam Thiên một cái, cũng coi như biết điều lịch sự nói:"Thưa ngài, thật ngại quả, muốn rút ngoài năm mươi ngàn tệ là phảihẹn trước rồi, nếu như anh thật sự muốn rút hai trăm ngàn tệ, có thểquay lại vào ngày mai.""Nếu không, chị nghĩ lại một chút đi?"Hàn Tam Thiên giơ tắm thẻ lên, thản nhiên nói.Cô gái kia cảm thấy hôm nay có thể mình đã gặp phải một thằng ngốc rồi, loại chuyện như thế này sao có thể nghĩ lại