Tô Nghênh Hạ trong tiềm thức nghĩ tới bọn họ lấy cớ này để khỏi trả tiền, nhưng cô ngẫm lại thì thấy việc này không khả quan lắm, nói điên ngay giờ cũng buồn cười."Bọn họ mất tiền, gọi điện hỏi mẹ xem có phải mẹ kêu người lấy trộm hay không,con nghe vậy có tức hay không." Tưởng Lam tức tới nghiến răng nghiến lợi, bà đang tiếc hai trăm nghìn phải cho người ta vay, mấy hôm nay trằn trọc không ngủ được rồi. Vừa nghĩ tới số tiền đó lòng tiếc tới rướm máu, mấy người đó không giữ được tiền còn chạy tới đổ vạ cho bà!"Mấy kẻ điên." Tính tình Tô Nghênh Hạ vốn không tệ, nhưng giờ cũng không kìm được mắng một câu, cô hỏi: "Mẹ, mấy người đó không gạt mẹ chứ?""Đã báo công an rồi, không phải giả đâu." Tưởng Lam nói.Tô Nghênh Hạ ngạc nhiên, nhưng trong lòng lại thấy vui nhiều hơn, chắc chắn ông trời có mắt, cả nhà họ muốn chiếm lợi của người khác mà không mất gì, ông trời cũng không chấp nhận được.“Mẹ đi ngủ sớm đi, tức có ích gì, dù sao tiền đã cho mượn, người ta làm mất cũng không liên quan tới nhà mình." Tô Nghênh Hạ an ủi bà.Tưởng Lam giận giữ đi về phòng, ngay sau đó có tiếng Tô Quốc Diệu kêu lên, chắc Tưởng Lam đang phát tiết.Lúc Hàn Tam Thiên đang đánh răng thì Tô Nghênh Hạ nói với anh chuyện đó, Hàn Tam Thiên thản nhiên nói: "Có lẽ ông trời không vừa mắt nhà bọn họ đó."Tô Nghênh Hạ vui vẻ vỗ vai Hàn Tam Thiên, nói: "Đúng là anh hùng cùng chung ý kiến, không ngờ anh lại nghĩ giống emvậy."Hàn Tam Thiên cười nói: "Nhanh chân đi đánh răng rửa mặt đi, sắp đến giờ đi