Tô Nghênh Hạ ngồi ở đầu giường tức giận tới mức thở phì phò, ngực liên tục phập phồng lên xuống, Hàn Tam Thiên lén lút nhìn nhìn, trực tiếp ở trong lòng cảm thán giống như sóng tràn bờ."Thật sự tức chết em mà, mẹ em cũng quá là chẳng nói đạo lý." Tô Nghênh Hạ không nhận ra ánh mắt bỉ ổi của Hàn Tam Thiên, trong lòng nghẹn một cục oán hận không chỗ trút.Nhiều năm qua Hàn Tam Thiên đã quen rồi, hơn nữa ngoài chuyện chọc Tô Nghênh Hạ khó chịu sẽ khiến hắn bực bội ra, chuyện nhằm vào anh, bình thường Hàn Tam Thiên có thể coi như cái gì cũng chưa xảy ra.Ngủ đông ba năm, tâm tính của Hàn Tam Thiên không phải người thường có thể sánh bằng, mấy cái loại như không công bằng với chèn ép và sỉ nhục, anh hoàn toàn lười đi so đo.Giống như một con voi lớn đối mặt với con kiến muốn ngáng chân nó, con voi sao có thể để ý cơ chứ.Hơn nữa ở nhà họ Hàn, Hàn Tam Thiên cũng đã sớm học được sự nhẫn nại, nếu không thì bây giờ anh ta đã là một kẻ vô dụng thực sự."Có gì mà tức giận, chút chuyện nhỏ ấy không đáng tức giận." Hàn Tam Thiên cười nói.Tô Nghênh Hạ nhìn Hàn Tam Thiên, cũng không có giả bộ không tức giận, mà là thật sự chẳng để bụng, quả thật không nghĩ ra tại sao anh có thể làm như cái gì cũng chưa xảy ra."Anh không cảm thấy tủi thân hả? Mẹ em đối xử với anh như vậy, hơn nữa bà ấy chắc chắn đã nghĩ xong nói xấu anh trước mặt bà nội." Tô Nghênh Hạ nói."Có câu tên là, người đủ mạnh, không sợ lời đồn vô căn cứ, không sợ chèn ép sỉ nhục bất công.""Anh đã đủ mạnh rồi hả?" Tô Nghênh Hạ hỏi.Hàn Tam Thiên quyết đoán lắc đầu, anh cũng chưa thật sự mạnh lên, nhà họ Hàn kia như một ngọn núi cao, với thực lực bây giờ của anh thì chưa thể vượt qua.Cái anh muốn, cũng không phải kế thừa nhà họ Hàn, thậm chí anh hoàn toàn không thèm để nhà họ Hàn vào mắt.Phải chứng minh cho bà cụ Hàn thấy anh mạnh hơn người kia, Hàn Tam Thiên nhất định phải vượt qua nhà họ Hàn, đứng ở trên đỉnh cao nhất.Anh muốn cho tất cả những kẻ từng khinh thường anh biết, Hàn Tam Thiên mới là hy vọng của nhà họ Hàn, mà không phải cáitên miệng toàn mật ngọt kia.Một khoảng thời gian ngắn tới, Hàn Tam Thiên cứ theo lẽ thường đưa đón Tô Nghênh Hạ đi làm, thời gian rất nhanh thì đến ngày hai mươi tám họp dòng họ.Hôm đó, Hàn Tam Thiên lái xe chở một nhà ba người đi đến biệt thự nhà họ Tô.Trên đường, Tưởng Lam dặn dò Hàn Tam Thiên nhắm cho chặt miệng, chuyện không nên nói thì đừng nói nhiều, tốt nhất là có thể làm tên câm điếc.Lúc tới biệt thự nhà họ Tô, người đã đến đông đủ, nay Tô Hải Siêu rảnh rỗi ở nhà, nhưng chức vị ở công ty cũng không có bị lấy đi, anh ta nhìn thấy Tô Nghênh Hạ,không khỏi hơi đắc ý."Tô Nghênh Hạ, nghe nói gần đây hợp tác rất thuận lợi, không ngờ cô đúng là có chút bản lĩnh đó." Tô Hải Siêu nói với Tô Nghênh Hạ."Không có anh, quả thật thuận