"Anh không nhìn thấy trên bức ảnh đó em miễn cưỡng như thế nào sao? Anh sao lại đối xử tốt với em như thế." Tô Nghênh Hạ kể lể.Hàn Tam Thiên cau mày, không do dự nói: "Bởi vì em là vợ anh, chúng ta đã được quốc gia chứng thực."Tô Nghênh Hạ nhào vào ngực Hàn Tam Thiên, cũng may Hàn Tam Thiên có tậpluyện, không bị tông ngã."Em không muốn nhìn nó, anh đốt nó đi.""Được."Tiếng khóc của Tô Nghênh Hạ đối với Hàn Tam Thiên là độc dược, chỉ cần Tô Nghênh Hạ vui vẻ, anh làm cái gì cũng được.Chẳng phải là một tấm ảnh cưới sao? Muốn vứt thì vứt.Mặc dù Hàn Tam Thiên cảm thấy miễn cưỡng, nhưng anh tình nguyện bản thân mình đau khổ cũng không muốn để Tô Nghênh Hạ buồn tủi.Lúc này, Tô Nghênh Hạ lùi lại, nhìn sâu vào đôi mắt Hàn Tam Thiên, tuy lớp trang điểm đã trôi hết, nhưng sắc đẹp đấy vẫn khiến Hàn Tam Thiên rung động."Em muốn chụp lại." Tô Nghênh Hạ nói.Hàn Tam Thiên ngẩn người, đôi mắt cay cay, lớn như thế này, từ nhỏ tới lớn chịu bao nhiêu tủi nhục, anh chưa từng khóc một lần nào, nhưng hiện tại, đôi mắt lại ngập nước.Tô Nghênh Hạ lại nhào vào ngực Hàn Tam Thiên, nhón mũi chân, đặt đôi môi của mình lên.Hàn Tam Thiên mất kiểm soát, đứng đựcngười như khúc gỗ.Thời gian trôi vừa nhanh nhưng cũng lại cực chậm, Hàn Tam Thiên chưa kịp cảm nhận cảm giác đó ra sao, Tô Nghênh Hạ đã đỏ bừng mặt chạy ra.Anh liếm môi, dù vị của son môi cũng khiến anh cảm thấy ngọt ngào.Hàn Tam Thiên ngồi trên sô pha, không thể kiềm chế được nụ cười của mình, anh nhìn ảnh cưới trên bức tường, lẩm bẩm nói: "Không ngờ mày lại có tác dụng như này, tao giữ mày lại là lựa chọn đúngđắn.""Nhưng vợ tao nói, mày không được đẹp nên đổi bức khác.""Mày đừng trách tạo vô tình, ai bảo vệ tao là nhất."Tô Nghênh Hạ chạy vào phòng vệ sinh, mặt nóng bừng bừng, tuy cô không hối hận, nhưng ngại muốn chết.Chuyện như thế này, chẳng phải con trai nên làm trước sao? Sao cô không khống chế được bản thân