Đi tới sườn núi, bà cụ yêu cầu Hàn Tam Thiên thả bà ta xuống. Vẻ mặt của bà ta vô cùng kích động nhìn biệt thự xa hoa trước mắt, đây chính là nơi đại biểu cho thân phận và địa vị ở thành phố Vân. Bà cụ còn tưởng rằng đến hết cuộc đời này bà ta cùng lắm chỉ có thể dắt nhà họ Tô đi đến chân núi mà thôi, không nghĩ tới bà ta thế mà cũng có tư cách đi tới sườn núi.“Ông nó à, tôi không biết nên trách ông hay cảm ơn ông nữa. Nếu không có ông, đời này tôi cũng không thể đặt chân tới đây, nhưng vì cớ gì ông lại đưa tiền cho Tô Quốc Diệu chứ?” Bà cụ không hề nao núng nói ra những lời này ngay trước mặtTô Nghênh Hạ. Không khó để nhìn ra một nhà Tô Quốc Diệu không hề có chút địa vị nào ở trong lòng bà.Tô Nghênh Hạ với vẻ mặt không phục liếc Hàn Tam Thiên một cái, lại có vẻ hơi bất đắc dĩ.Sau khi bà cụ đi vào bên trong biệt thự, tiếng nói chuyện ồn ào bên trong phòng khách ngay lập tức im bặt. Tất cả họ hàng thân thích nhà họ Tô lập tức đứng dậy từ sô pha.Tô Hải Siêu bước nhanh nhất, anh ta chạy chậm tới trước mặt bà cụ, quan tâmnói: “Bà nội cũng mệt rồi đúng không, mau ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi ạ.”Nhìn thấy cảnh này, trong mắt Hàn Tam Thiên hiện lên ánh sáng lạnh. Ở nhà họ Hàn cũng có một người như vậy. Bởi vì miệng của người đó rất ngọt, thế nên Hàn Tam Thiên mới rơi vào cảnh dù ở nhà giàu có nhưng lại bị đối xử không khác gì trẻ mồ côi.Hàn Tam Thiên không hiểu, những kẻ chỉ biết nói lời ngon tiếng ngọt không có chút bản lĩnh nào vì sao lại có thể nhận được sự cưng chiều của người lớn chứ.Xét theo năng lực, Tô Hải Siêu không thể nào so được với Tô Nghênh Hạ, nhưng | bởi vì miệng của anh ta rất ngọt thế nên bà cụ lại yêu thương anh ta nhiều hơn.Người đàn ông kia cũng bởi vì miệng ngọt nên mới ngồi được vào vị trí người thừa kế nhà họ Hàn. Thậm chí bà cụ nhà họ Hàn vì sợ địa vị của người đó bị uy hiếp thế nên đã đuổi Hàn Tam Thiên ra khỏi nhà Hàn, chịu nhục ở rể nhà họ Tô.Chẳng lẽ chống đỡ cả một gia tộc chỉ cần hé miệng là có thể làm được sao?Hàn Tam Thiên phải chứng minh cho mọi người thấy, chỉ có tài năng và kiến thức mới là bản lĩnh chân chính.Anh cũng muốn làm cho bà cụ nhà họ Tô biết, tương lai của nhà họ Tô sẽ nằm trong tay Tô Nghênh Hạ chứ không phải nằm trong tay tên phế vật Tô Hải Siêu này.Bà cụ ngồi ở vị trí chủ nhà trong phòng khách, vừa mở miệng câu đầu tiên đã cực kỳ không nể mặt nói với Tô Quốc Diệu: “Những người không liên quan, có thể đi rồi chứ.”Mấy vị bạn học nghe vậy, vẻ mặt xấu