“Đúng là không thể nhìn ra anh lại là một người thông minh như vậy. Giết người không thấy máu, cao thủ là đây chứ đâu.” Hàn Tam Thiên cười nói.“Đương nhiên.” Mặc Dương nhíu mày đắc ý, tiếp tục nói: “Khi nào thì cậu mang em dâu tới đây ăn một bữa cơm chứ?”Hàn Tam Thiên lắc đầu, nói: “Tạm thời tôi chưa cho cô ấy tiếp xúc với mấy chuyện này. Anh cũng không cần cố ý giúp cô ấy. Chuyện ở thương trường có thể không liên lụy tới khu vực xám là tốt nhất.”Hàn Tam Thiên biết, “ăn cơm” trong miệng Mặc Dương cũng không đơn giản chỉ là ăn cơm một cách thuần túy. Đây là muốn Tô Nghênh Hạ ra mặt, tránh cho những người không có mắt tìm tới trêu chọc cô.Nhưng đối với Hàn Tam Thiên mà nói, chuyện này không cần thiết.Mặc Dương gật đầu, không nói thêm câugì.Đến giờ, Hàn Tam Thiên lái xe đến trước của công ty. Chỉ chốc lát sau, Tô NghênhHạ mặt ủ mày ê bước lên xe.Cô thở dài hết lần này đến lần khác.“Lúc anh còn nhỏ, ông có nói với anh là mỗi một lần thở dài thì thịt sẽ gầy đi một ít. Em muốn giảm béo hả?" Hàn Tam Thiên cười nói.Hiện giờ Tô Nghênh Hạ không có lòng dạ nào đùa giỡn với Hàn Tam Thiên, cô lại thở dài một hơi, sau đó nói: “Bà nội và Tô Hải Siêu làm chuyện ngu xuẩn, bây giờ lại muốn em đi giải quyết, nhưng em cũng không giải quyết nổi.”“Sao lại thế?" Hàn Tam Thiên nghi ngờ hỏi.Tô Nghênh Hạ kể cho Hàn Tam Thiên nghe về chuyện ngu xuẩn mà bà cụ và Tô Hải Siêu làm: “Anh nói xem có phải bọn rảnh rỗi không có việc gì làm nên mới đi tìm việc để làm đúng không? Đang hợp tác bình thường, không có vấn đề gì, giờ thì hay rồi, Chung Lương không nhận điện thoại của em, cũng không chịu gặp em, việc hợp tác cũng bị trì hoãn.”“Chuyện này... đúng là rất phiền toái. Bạn cùng lớp của anh không ở trong nước,bây giờ anh cũng không thể nào liên lạc được.” Hàn Tam Thiên cau mày nói.Tô Nghênh Hạ trộm nhìn Hàn Tam Thiên. Tuy rằng cô không da mặt dày đến nỗi trực tiếp nhờ Hàn Tam Thiên hỗ trợ, nhưng nói nhiều như vậy, thật ra cũng có nói bóng nói gió. Không nghĩ tới anh lại không giúp được gì, vậy là chuyện này coi như xong đời rồi.“Tam Thiên.” Tô Nghênh Hạ vô cùng dịu dàng gọi một tiếng.Trong lòng Hàn Tam Thiên khẽ động, anh cố kìm chế ý cười nơi khóe miệng, hỏi:“Làm sao vậy?”Khuôn mặt của Tô Nghênh Hạ không khỏi trở nên đỏ bừng, cô cắn môi, nửa ngày cũng không nói được một câu.Hàn Tam Thiên không vội, vẫn lẳng lặng chờ.“Anh có thể... giúp em được không?” Tô Nghênh Hạ cuối cùng cũng thốt ra được mấy lời này.Hàn Tam Thiên làm bộ như không nghe thấy, nhìn không chớp mắt tiếp tục lái xe.Tô Nghênh Hạ mặt đỏ tại hồng tiếp tục nói: “Nếu anh chịu giúp em, em sẽ để anh ngủ trên giường, được không?”Càng về sau âm lượng lại càng nhỏ, giống như tiếng muỗi kêu vậy.Nhưng