Lưu Quảng nhịn đau đứng lên, nắm lấy tóc của người phụ nữ giàu có, liên tục đánh mấy cái tát vào mặt bà ta: “Ông đây kiếm tiền nuôi bà, bà lại dùng tiền của ông đây đi nuôi trai bao. Con đàn bà ti tiện, xem tôi có đánh chết bà không.”Người phụ nữ giàu có bị mấy cái tát đánh đến nỗi hoa mắt chóng mặt, cả khuôn mặtđều sưng lên, bà ta không ngừng cầu xin tha thứ: “Chồng ơi, xin lỗi anh, em biết sai rồi, về sau cũng không dám nữa.”Lưu Quảng là một người sĩ diện, trước công chúng bị mọi người biết người phụ nữ của mình đi tòm tem ở bên ngoài, ông ta sao có thể tha thứ dễ dàng như vậy được, vì thế ra tay cũng không hề lưu tình chút nào. Đạp một cước, sau khi người phụ nữ giàu có ngã trên mặt đất, còn không quên đi thêm mấy đá.Đám người vây xem không nghĩ tới mọi chuyện sẽ thành ra như vậy, muốn cười cũng chỉ có thể nhịn. Chuyện ngày hôm nay, chắc chắn Lưu Quảng sẽ trở thành một trò cười.“Đánh đủ chưa, có phải nên nhận lỗi với đương sự hay không?” Hàn Tam Thiên mở miệng nói.Lưu Quảng giật mình, nắm tóc của người phụ nữ giàu có kéo tới trước mặt người phụ nữ trung niên, nói: “Còn không mau quỳ xuống xin lỗi, mặt mũi của ông đây bị bà vứt sạch rồi.”“Thật sự xin lỗi, thật sự xin lỗi, tôi không nên vu oan cho bà.” Người phụ nữ giàu Có vội vàng nói. Bà ta bây giờ vô cùng hốihận vì đã gây phiền toái cho bà. Nếu không thèm để ý đến đống trang sức kia, việc vụng trộm cũng không đến mức bị vạch trần như bây giờ.Người phụ nữ trung niên cảm kích nhìn về phía Hàn Tam Thiên, nói: “Chàng trai, cảm ơn cậu. Nếu không có cậu, cho dù tôi có nhảy xuống sông Hoàng Hà thì cũng không rửa sạch được.”Hàn Tam Thiên biết bà sợ bị trả thù, thế nên mới không dám nói ra chuyện này, vì thế anh bèn nói: “Vốn dĩ chuyện này không phải là do bác sai, không cần phải cảm ơn tôi. Hơn nữa tôi giúp bác cũngkhông phải là không có mục đích. Nhà tôi thiếu một người giúp việc thổi cơm nấu đồ ăn. Nếu bà đồng ý, có thể tới làm việc cho nhà tôi.”Người phụ nữ trung niên kích động đến nỗi không biết nói gì cho phải liên tục gật đầu nói: “Cảm ơn, cảm ơn cậu, cảm ơn cậu rất nhiều.”Mặc Dương ho khan một tiếng, nói với Hàn Tam Thiên: “Tôi còn có chút việc. Tên Lưu Quảng này, cậu định xử lý thế nào?”Lưu Quảng không khỏi hoảng sợ, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Hàn Tam Thiên:“Anh, em biết sai rồi.”“Coi như hết, người bị cắm sừng, tôi cũng lười để tính toán.” Hàn Tam Thiên cườinói.Sau khi Mặc Dương mang theo người rời khỏi, trò hay ở đây xem như chấm hết, Lưu Quảng cũng mang theo người phụ nữ giàu có hùng hùng hổ hổ rời đi.“Bác, bác tên là gì?” Hàn Tam Thiên hỏi người phụ nữ trung niên.“Tôi tên là Hà Đình.”“Bác Hà, tôi mang bác về nhà xem trước đã nhé. Nếu bác cảm thấy phù hợp, tôi sẽ mang bác về nhà để thu dọn