Chàng Rể Đại Gia

Không thể nào!


trước sau

Toàn bộ trang phục trên người Chu Dương cộng lại cũng không đến giá hai trăm tệ, so với trang phục lộng lẫy, khí chất cao quý của khách hàng ra vào nơi đây, đúng là vô cùng khác biệt.
Chu Dương vội vàng nói: "Hai vị, hắn có ý đồ xấu với vợ tôi, mong anh có thể để tôi vào đưa vợ của tôi ral"

 

Đối phương cất giọng lạnh lùng: "Không có thẻ thành viên không thể vào được!"
Chu Dương lòng nóng như lửa đốt, nhưng anh hiểu rõ, bảo vệ câu lạc bộ Silver Lake có mấy chục người, hơn nữa mỗi người đều là bộ đội xuất ngũ cừ khôi, cố xông lên căn bản là điều không thể.

 

Lúc này, anh bỗng nhiên nghĩ ra, mình có một người bạn đại học tên là Vương Diễm Diễm, hình như đang làm việc cho câu lạc bộ Silver Lake.
Thế là ngay lập tức anh rút điện thoại gọi cho Vương Diễm Diễm.

Sau khi nói rõ tình hình, Vương Diễm Diễm liền nói: “Lớp trưởng Chu, cậu yên tâm đi, việc này cứ giao cho tôi! Cậu cứ ở cửa đợi, tôi sẽ qua đó tìm cậu, sẽ đưa cậu vào tìm chị dâu!"

Chu Dương vô cùng cảm kích..
Xem ra, bạn đại học tuy rằng lâu ngày không gặp, nhưng vẫn còn vài phần tình nghĩa, sau này nhất định phải nghĩ cách báo đáp ân tình này cho Vương Diễm Diễm.
"Ôi, lớp trưởng Chu!"
Vài phút sau, cửa câu lạc bộ đột nhiên vang lên giọng nữ kinh ngạc.
Ngẩng đầu, Chu Dương liền nhìn thấy một người phụ nữ mặc đồ công sở, trang điểm đậm, vô cùng xinh đẹp từ trong câu lạc bộ đi ra.

 

Vương Diễm Diễm? Cô thay đổi nhiều quá! Tôi suýt chút nữa không nhận ra!
Nhìn thấy cô nàng kiều diễm kia, hai bảo vệ mặc đồ đen nhanh chóng xoay người, cung kính gọi một tiếng: "Tổ trưởng Vương.”
Chu Dương kinh ngạc nói: "Vương Diễm Diễm, mấy năm không gặp, cậu đã là tổ trưởng của Silver Lake rồi, thật là giỏi nha"

 

Vương Diễm Diễm cười nói: "Lớp trưởng cậu quá khách khí rồi, mình thật ra chỉ là tổ trưởng nhỏ của bộ phận nhân sự thôi, trong bộ phận nhân sự của Silver Lake, cũng chỉ là lãnh đạo cấp trung mà thôi."
Chu Dương tự đáy lòng tán thưởng nói: "Thế cũng rất lợi hại rồi, mình nghe nói cấp quản lý của câu lạc bộ này, yêu cầu cực kỳ cao! Cậu thật sự là rất giỏi!"
Vương Diễm Diễm cười có chút đắc ý, lập tức nhìn về phía hai người bảo vệ, lạnh lùng chất vấn: "Chính là hai cậu ngăn không cho lớp trưởng đại học của tôi vào?”Hai người quay qua nhìn nhau, một người vội vàng nói: "Thực xin lỗi tổ trưởng Vương, tôi không biết đây là bạn đại học của cô, vả lại, anh ấy cũng.không có thẻ thành viên, tôi cũng chỉ là tuân thủ quy tắc của câu lạc bộ..... „

 

Vương Diễm Diễm hừ lạnh một tiếng: "Quy định chỉ là vật chết, người là vật sống, đạo lý này chả lẽ các ngươi không hiểu?”
Chu Dương nghĩ Vương Diễm Diễm vì việc này mà muốn phạt bọn họ, vội vàng nói: "Vương Diễm Diễm, cậu cũng đừng làm khó họ, phiên cậu đưa mình vào trong tìm vợ mình, làm phiền cậu rồi!"
Vương Diễm Diễm nhìn Chu Dương, bỗng nhiên cười lên tiếng, đồng thời thay đổi sắc mặt, châm chọc nói: "Chu lớp trưởng, cậu cũng đề cao bản thân quá cơ, cậu nghĩ tôi vì cậu mà làm khó cấp dưới sao?”
Chu Dương nhăn mày: "Vương Diễm Diễm, cậu như vậy là có ý gì?”

 

"Tôi có ý gì ư?” Vương Diễm Diễm nhếch môi cười nói: "Tôi có ý gì còn chưa đủ rõ ràng sao? Người nghèo như cậu, mà cũng nghĩ đến chuyện vào câu lạc bộ ư? Tôi nói cho cậu biết, cả đời này cậu cũng đừng nghĩ đến!"
Chu Dương nắm chặt tay, hỏi cô ta: "Vậy trong điện thoại cô vừa nói đồng ý giúp tôi là có ý gì?"
“Đùa cợt cậu thôi!" Vương Diễm Diễm cười đến run cả người, nói:"Khi học đại học, tôi đã khinh thường cậu, tên thối tha chỉ biết học, đến một suất rau xào chút thịt cũng không đủ tiền ăn, còn đòi làm lớp trưởng? Tôi khinh! Cậu cũng không nhìn xem cái bộ dạng của cậu!."Chu Dương biểu cảm lạnh lùng nói: "Vương Diễm Diễm, Chu Dương tôi chưa từng gây chuyện với cô, tại sao cô lại châm chọc tôi?”

Vương Diễm Diễm khoan tay cao ngạo nói: "Tôi chính là xem thường cậu đấy, làm sao nào? Không cho tôi nói à? Bạn đại học có ai không biết cậu tốt nghiệp xong đi ở rể nhà người ta? Khi đi học cơm cũng không có tiền ăn, tốt nghiệp rồi ăn cơm nguội, đồ bỏ đi còn có mặt mũi tìm tôi giúp đỡ? Cậu là cái thứ gì!"
Chu Dương vô cùng phẫn nộ, nhưng điều khiến anh lo lắng hơn là Tạ Linh Ngọc đã vào câu lạc bộ.
Đúng lúc này,di động của anh bỗng nhiên nhận được tin nhắn từ một người lạ: "Thiếu gia, câu lạc bộ Silver Lake, cũng của tập đoàn Chu Thị."
Con ngươi Chu Dương co lại!
Silver Lake thuộc tập đoàn Chu Thị?
Anh lấy lại ý thức trả lời tin nhắn: "Cậu không phải lừa tôi chứ?” "Cậu có thể xem qua danh sách tài sản trong
email."
Chu Dương vội vàng mở di động, tìm thấy một email có tên là danh sách liệt kê tài sản của tập đoàn Chu Thị.
Nhấn vào xem, anh suýt nữa không bị dọa chết.
Trong đó có T tập tin tài liệu và rất nhiều thông tin khác.
Mỗi một thông tin đều là tài sản của tập đoàn Chu Thị, không

chỉ ghi rõ tên tài sản, còn có địa chỉ, giá trị cũng như phương thức liên hệ người phụ trách.
Chu Dương vội vàng mở chức năng tìm kiếm,nhập vào câu lạc bộ Silver Lake.
Nháy mắt, thông tin Câu lạc bộ Silver Lake hiện ra trước mắt.
"Câu lạc bộ Silver Lake, thành phố Đông Hải Hoa Hạ, giá trị 2,5 tỷ NDT, người phụ trách: Trần Thế Hạo, liên hệ: 139......,
Vương Diễm Diễm không ngờ, lớp trưởng mình không ưa hồi đại học lại nhát gan ngu xuẩn như thế.
Mình mắng chửi, sỉ nhục cậu ta trước mặt, nhưng cậu ta lại thờ ơ vô tư vậy?
Thật ra cô ta biết rõ hội viên bạch kim của câu lạc bộ - Trần Tuấn Sinh đang theo đuổi vợ của Chu Dương, Tạ Linh Ngọc, vì thế cô ta cố ý làm Chu Dương tức giận rồi đợi đến khi anh mất bình tĩnh, để bảo vệ đánh anh một trận, sau đó đến tìm Trần Tuấn Sinh nhận thưởng.
Hội viên của Silver Lake đều là người có tiền, ra tay phóng khoáng, bình thường Trần Tuấn Sinh đưa số tiền lẻ cũng là mấy nghìn, bản thân giúp hắn đánh Chu Dương một trận, cũng phải được một hai vạn.
Nhưng mà, Chu Dương hình như không hề cân đến mặt mũi, không những không tức giận, ngược lại còn nghịch điện thoại.
Điều này khiến cho Vương Diễm Diễm rất thất vọng.
Thế là cô ta càng châm chọc, cười lạnh nói: "Ôi, lớp trưởng đại nhân đúng là biết nhẫn nhịn, vợ đã sắp bị người ta cưỡng bức rồi, vẫn còn ở đây nhàn nhã nghịch điện thoại, trên cái đầu cậu, e là sừng sắp mọc dài đến nơi rồi!"
Chu Dương lúc này cũng gọi thông điện thoại của Trần Thế Hạo, nhìn Vương Diễm Diễm lạnh lùng nói: "Tôi phải tìm người phụ trách của các người hỏi, Silver Lake tuyển người kiểu gì mà đến người có mồm miệng thối tha như cô cũng có thể tuyển vào.”
"Cậu chán sống rồi à!" Vương Diễm Diễm tức giận nói với hai người bảo vệ: “Mẹ nó, tên này đến gây chuyện, đánh cho tôi!"
Lúc này, Chu Dương đa gọi được điện thoại.
"Alo, ai đấy."
Trong điện thoại, truyền đến giọng đàn ông uy nghiêm.
Chu Dương lạnh giọng hỏi: "Ông là Trần Thế Hào? Tôi là Chu Dương. Bây giờ tôi đang ở cửa Silver Lake, tôi cho ông một phút để xuống đây, nếu không sau này ông hãy cút ra khỏi Silver Lake!".
Tiếng nói vốn khí thế trong điện thoại chốc lát hoảng loạn nói: "Thiếu gia... Thiếu gia? Anh đang ở trước cửa Silver Lake ư?"
Chu Dương lạnh lùng nói: "Ông còn 59 giây!"
Đối phương có vẻ bị dọa một trận, nói:"Thiếu gia đợi một chút, tôi xuống ngay!"
Vương Diễm Diễm bật cười khi nghe cuộc điện thoại của Chu Dương, cô ta chế giễu: "Chu Dương, không ngờ cậu cũng biết chém gió đấy? Cậu biết thân phận của giám đốc Trần không? Hội viên cao nhất ở đây cũng không dám làm trò trước mặt giám đốc Trần, cậu cho rằng giả vờ gọi một cuộc điện thoại là có thể dọa được tôi sao?"
Chu Dương thản nhiên nói: "Có phải dọa ngươi hay không, 30 giây sau sẽ biết!"
Vương Diễm Diễm cười ha ha: "Được, lớp trưởng Chu, tôi cùng cậu đợi 30 giây! À không tôi đợi với cậu 3 phút! Ba phút mà Trần tổng không xuất hiện, tôi sẽ cho bảo vệ xé rách mồm cậu ra! Xem sau này cậu dám chém gió được nữa không! Ha ha ha !"
Hai mươi giây sau.
Một người trung niên diện đồ tây thiết kế cao cấp, hoảng loạn từ bên trong đi ra.
Từ khi ở Đông Hải, sau khi trở thành người phụ trách câu lạc bộ Silver Lake, ông ấy là người nhận được sự sùng bái nhất ở cả Đông Hải, chưa có khi nào hoảng loạn như thế này?
Có điều, ông ấy không thể không hoảng, bởi vì sáng nay nhận được thông tin, chủ tịch tập đoàn Chu Thị sẽ do thiếu gia kế nhiệm, bây giờ còn chưa đến buổi trưa, thiếu gia đã đến Silver Lake rồi
Vương Diễm Diễm đang muốn châm chọc Chu Dương, đột nhiên nhìn thấy bảo vệ ai nấy đều nhìn ra sau lưng mình, mặt biến sắc.
Cô ta theo bản năng vừa quay đầu lại, nhìn Trân tổng đang từ bên trong chạy đến, nhất thời như bị sét đánh.
Ngay lập tức, cô ta nhìn Chu Dương, ánh mắt tràn đầy kinh hãi: "Sao... sao lại có thể


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện