Chàng Rể Đào Hoa

Chương 265


trước sau

“Chắc chắn người đeo mặt nạ này là đại sư Trần!” “Tại sao đại sư Trần phải mang mặt nạ?” “Nếu như người đeo mặt nạ là đại sư Trần, thì có đánh lại được tên võ giả Nhật Bản này không?”

Trong chốc lát, đủ loại thảo luận vang lên hai bên bờ sông.

Thực ra nhiều người đều hy vọng có người đến cứu Đỗ Văn mạnh, cũng không muốn thế giới dưới đất của Ma Đô bị người Nhật Bản quản lý, chỉ là không ai dám đi cứu mà thôi, đột nhiên có một người che mặt đến, vẫn là làm cho đám người phấn khích. “Vãi, sau đang giết nửa đường thì lại có một người bịt mặt xuất hiện thế?” Đám người Lưu Cẩn đều há hốc miệng, sắc mặt lập tức trở nên không tốt. “Cậu Lưu, cậu nói người đeo mặt nạ này có phải là đại sư Trần không?” Lúc này Cao Dương lại hỏi, “Tôi sao mà biết được. Lưu Cẩn ảo não: “Cần quan tâm hắn ta là ai, cầu hắn ta không đánh lại Mutoichiro. Nếu như đánh thắng thì Đỗ Văn Mạnh sẽ được cứu, chúng ta lại không thể ra tay được với tên rác rưởi Trần hoàng Thiên kia.

Mấy vị công tử kia cảm thấy rất có lý, đều thầm nguyền rủa trong lòng. “Là đại sư Trần! Người đeo mặt nạ chính là địa sư

Trần!”

Lưu Truyền đang cầm ống nhòm đứng trên mái nhà, quan sát người đeo mặt nạ bên dưới rồi kích động nói. “Đại sư Lưu, làm sao mà nhìn ra được vậy?” Đường

Vạn Niên hỏi. “Tôi đã gặp rất nhiều võ giả rồi, căn bản đều là tụ khí thành đạo, còn đại sư Trần là người duy nhất tôi thấy tụ khí thành kiếm, người đeo mặt nạ đang cầm kiếm trên tay, căn bản chính là đại sư Trần!” Lưu Truyền nói.

Đường Vạn Niên gật gù, lại hỏi: “Vậy thì anh ấy có thể đánh lại tên Mutoichiro kia không?” “Này thì không rõ nữa” Đại sư Lưu lắc đầu: “Nhưng mà cậu ta dám đến, chắc đã nằm chắc rồi, chắc nên phần thắng là năm năm đi

Đại sư Lưu nói, mấy người bên cạnh cửa sông, đạp gió đi về phía du thuyền, rất nhanh đã rơi lên boong thuyền, bay vào khoang tàu.

Cảnh tượng này bị rất nhiều người tìm thấy, lại trở nên sôi sục. “Không ổn!”

Sắc mặt Giang Dịch Sơn liền thay đổi.

Ông ta cũng đã từng thấy rất nhiều nhân vật lớn. Tử kiểu ăn mặc của đám người này chính là kiểu áo Tôn Trung Sơn, có thể là người của chính phủ, chắc chắn là đi cứu Đỗ Văn Mạnh.

Giang Hào ở bên trong, đang xen lẫn với đám người Đằng Thanh Xã, đây không phải là muốn chết sao?

Vì vậy, ông ta lập tức gọi điện thoại cho Giang Hào, mới phát hiện mất tín hiệu rồi. “Quả nhiên là người bên chính phủ ra tay rồi, Hào Nhi xong đời rồi, chắc cả đời này sẽ bị chết rục trong tù!”

Trong nháy mắt ông ta như già đi.

Mà lúc này, sau khi Mutoichiro đánh giá người đeo mặt nạ vừa xuất hiện, hỏi: “Mày chính là đại sư Trần?” “Là tôi.” Trần Hoàng Thiên lạnh nhạt nói, lúc anh đến, đã cân nhắc ở cửa sông có rất nhiều người đang xem, vì vậy tiện đường mua một chiếc mặt nạ để che mặt.

Bởi vì anh biết, một khi Mutoichiro bị giết, nhất định là chuyện nơi náo động cả giới võ đạo, nhà họ Tiêu là nhà có quyền thế trong giới võ đạo, nhất định sẽ quan tâm đến tin tức này, mà bề dưới của nhà họ Trần cũng toàn là người đam mê võ đạo, cũng sẽ rất quan tâm. Một khi bị nhận ra, nhà họ Trần sẽ phản ứng như thế nào anh cũng không biết, còn phụ huynh bên nhà họ Tiêu sẽ bảo ông chủ nhà họ Tiêu đi diệt anh.

Dù sao ông chủ nhà họ Tiêu cũng đã từng ăn hiếp anh, sợ anh trả thù, biết anh có bản lĩnh giết được Mutoichiro, chắc chắn sẽ giải trừ mối họa này. “Tại sao không dùng mặt thật gặp người?” Mutoichiro rất tò mò khuôn mặt sau chiếc mặt nạ, bởi vì nghe giọng nói, có vẻ còn rất trẻ. “Vẫn là quan tâm xem mạng mình còn dài bao nhiêu nữa đi.” Trần Hoàng Thiên lạnh nhạt nói, giơ kiếm trong tay lên, lập tức xông đến. “Hươu chết vào tay ai còn chưa chắc đầu!”

Mutoichiro cũng là người tài cao gan lớn, cơ thể lóe một cái rồi đánh ra.

Từ độ dài của kiếm mà xem xét, thì cũng đều lại đan cảnh đại viên mãn như ông ta, cùng cảnh giới, còn phải xem chiêu thức của ai cao minh hơn, mới có thể quyết định được thắng thua. Mà ông ta rất tự tin, rằng chiêu thức của mình sẽ không thông thua đại sư Trần này.

Keng keng keng!

Một đao một kiếm nhanh chóng va chạm trên không trung, phát ra âm thanh lanh lảnh.

Sau khi giao thủ một chút, Mutoichiro lại càng cảm thấy kinh hãi, bởi vì ông ta phát hiện, mặc dù đại sư Trần này có cảnh giới bằng ông ta, nhưng về sức mạnh thì hình như mạnh hơn ông ta nhiều, mỗi lần va chạm, ông ta đều bị chèn ép, làm chấn động cho ông ta vô cùng đau đớn. “Cứ tiếp tục như vậy chắc sẽ thua mất!”

Cái suy nghĩ này vừa nảy lên, Mutoichiro lập tức lui về phía sau, giữ khoảng cách với Trần Hoàng Thiên, xua tan cây đạo đi, đặt hai tay lên ngực, thi triển chân nguyên, ông ta đã ngưng tụ được một quả cầu năng lượng mà xanh dương rất lớn. “Nếu thử sự lợi hại của Quy Nguyên khí công của tao đi!”

Nói xong ông ta tung quả cầu năng lượng kia ra. Trần Hoàng Thiên giơ kiếm lên, thi triển Chân Vũ kiểm pháp, thanh kiếm dài hai mét liền tăng lên gấp đôi. “Chuyện này.”

Mutoichiro có chút ngây ngẩn. “Chém!”

Nghe thấy Trần Hoàng Thiên quát nhẹ một tiếng, sau đó chém một đao xuống

Chỉ trong chốc lát, cứ như là một chiếc quạt to đùng đang mở ra trong không trung, một luồng ánh sáng vàng từ kiếm đã xé rách không khí, đột nhiên xuất ra, như là kim loại cắt đôi quả cầu năng lượng của Mutoichiro. “Chiến thức dùng kiếm thật lợi hại!”

Cơ thể Mutoichiro khẽ run lên, lập tức thả khi ra bên ngoài, bao phủ một tầng phòng hộ xung quanh người ông ta.

Một giây sao!

Âm!

Nhát kiểm đánh vào tầng phòng hộ, cứ như là chém trên một quả bóng, nhanh chóng cắt đứt mà chém lên người Mutoichiro.

Chỉ một kiếm này, có thể cắt được Quy Nguyên khí công, lại còn cắt cả tầng phòng hộ nên uy lực giảm đi rất nhiều, vị vậy chỉ để lại một vết cắt sâu một phân trên người

Mutoichiro, làm cho mũi ông ta cũng bị cắt ra.

Mutoichiro theo bản năng mà vuốt mặt, nhìn thấy trên tay toàn là máu, đồng tử ông ta liền co rụt lại, nhịn không được mà thốt lên: “Thật là khủng khiếp!”

Mà Trần Hoàng Thiên không hề dừng lại một giây nào, chém tiếp về phía Mutoichiro. “Đây là một cao thủ, nhanh chóng rút lui!”

Vừa nghĩ như vậy, Mutoichiro vừa nâng hai tay lên đẩy một cái, nước sông liền bay lên cao mười mét, đánh về phía

Trần Hoàng Thiên.

Mà ông ta lập tức quay người, nhân cơ hội rút về phía bờ sông.

Một giây sau!

Có ít nhất một tấn nước rơi trên người Trần Hoàng Thiên, thực sự là không hề ngăn cản Trần Hoàng Thiên đuổi giết ông ta, mà ngược lại còn cổ vũ cho thực lực của Trần Hoàng Thiên.

Anh là thể chất Ẩn Long, gặp nước lại mạnh hơn. “Mày chết chắc rồi!”

Trần Hoàng Thiên nhân cơ hội mà vung kiếm lên, thi triển Chân Vũ Kiếm Quyết, lại rút thêm một đạo chém về phía Mutoichiro đang đạp gió bỏ chạy. “Không ổn!”

Cảm nhận được nguy hiểm từ phía sau lưng truyền đến, Mutoichiro vừa chạy vừa tụ khí bên ngoài cơ thể, phía sau lưng cũng bị chém thành mấy vết thuwogn rồi, nhưng không có gì ghê gớm, chạy trốn quan trọng hơn.

Nhưng không ngờ, uy lực lần này còn lớn hơn lần trước, hơn nữa không có Quy Nguyên khí công ngăn cản, chỉ trong chớt mắt, ánh kiếm vàng đã cắt trên khí bảo hộ, chém thẳng lên người Mutoichiro. “A!”

Mutoichiro kêu thảm một tiếng, vết thương lần này sâu ít nhất mười phân, đã cắt đến não của ông ta, cắt thấy sống lưng của ông ta rồi.

Vì não bị tổn thương, ông ta lập tức cảm thấy chóng váng hoa mắt. Đừng nói là tiếp tục chạy trốn, mà chỉ đứng yên trên không trung cũng lảo đảo. “Đi chết đi!”

Trần Hoàng Thiên cầm kiếm xông lên, bổ về phía Mutoichiro, trong nháy mắt đã chém ông ta thành hai đoạn, máu tươi cứ như mưa mà rơi xuống, hai nửa người rơi vào trong sông. trợ lý đại tông sư của Đăng Thanh Xã, Mutoichiro, đã chết “Ô ô ô!”

Quần chúng ăn dưa hai bên sông sôi nổi lên. “Người đeo mặt nạ thật lợi hại!” “Ai bảo hắn ta chạy đến Trung Quốc làm càn, lần này thì chết thảm rồi chứ?” “Cũng không biết ông Đỗ đã bị giết chết chưa, nếu không bị giết chết, thì có người đeo mặt nạ này làm cho dựa, sau này còn ai dám động vào nhà họ Đỗ nữa!” “Thật lợi hại. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, thực sự không thể tin được trên đời lại có người lợi hại như vậy!” Тrцуe*лАРР.cоm trang web cập nhật nhanh nhất

Chính là có người vui mừng thì sẽ có người sầu lo, bên trong phòng tổng thống của khách sạn, lúc này đám người

Đường Tuấn Vũ đều đang chết lặng, sắc mặt vô cùng khó coi. “Xong rồi, Mutoichiro chết rồi, nếu như Đỗ Văn Mạnh được cứu. Lại không thể giết chết Trần Hoàng Thiên rồi.” Lưu Cẩn hoang mang mà nói. “Còn muốn giết hắn ta, nhanh chóng rời khỏi Ma Đô đi, đi sang Tô Thị mà trốn, lỡ như Đỗ Văn Mạnh không chết, có cao thủ đỉnh như vậy làm chỗ dựa, nhà họ Trần sợ ông ta, trả người phụ nữ của Trần Hoàng Thiên về, đến lúc đó xử lý chúng ta thì chết chắc rồi!” Đường Tuấn Vũ nói,

Nghe thấy anh ta nói như vậy, đám người này đều rất sợ hãi, mau chóng rời khỏi khách sạn.

Rất nhanh, Trần Hoàng Thiên đã rơi xuống boong tàu. Kết quả vừa rơi xuống boong tàu, liền nghe thấy khoang thuyền đang truyền ra tiếng động. “Ra ngoài! Ra ngoài hết đi! Lập tức sắp xếp một chiếc máy bay đưa bọn tao về Nhật Bản, nếu không bọn tao sẽ giết chết cả nhà Đỗ Văn Mạnh.” “Đừng kích động! Thả người ra, tôi bảo đảm an toàn cho các người. “Bọn tao không tin bọn mày, bọn tao chỉ tin chính mình, nhanh làm theo yêu cầu của tạo đi!”

Trần Hoàng Thiên đứng bên cửa nhìn thấy, thấy đám Đỗ Văn Mạnh đang bị kề đạo bên cổ. Chu Kình Thượng cùng mấy người của chính phủ đang đàm phán với một ông lão Nhật Bản. “Có rồi!”

Trần Hoàng Thiên trầm tư mấy giây, lập tức vòng tới mạn tàu, cạy một ô cửa sổ ra, lén lút đi vào.

Bởi những người võ sĩ Nhật Bản trong đó đang vô cùng căng thẳng, tất cả đều nhìn thẳng về đám người Chu Kình Thượng ở phía trước, không hề phát hiện là có người đang lẳng lặng đi vào.

Đám người Chu Kình Thượng thấy thế, có thể đoán ra được là Trần Hoàng Thiên, coi như là không nhìn thấy mà tiếp tục đe dọa Yamamoto, thu hút sự chú ý của đám người Yamamoto.

Rất nhanh, Trần Hoàng Thiên đã ngưng tụ kiếm quang, vừa đúng lúc đảm võ sĩ Nhật Bản đang đứng thành một hàng phía sau, này càng thuận tiện cho anh chém hết toàn bộ bọn họ.

Sau khi tụ kiếm quang sau, anh chuẩn bị tư thế, nhằm ngay cổ người võ sĩ bên trái,

Một giây sau!

Đột nhiên anh xông đến.

Soat soat soat!!!

Không đến hai giây, mười mấy tên võ sĩ của Đằng Thanh Xã đang cầm đạo cãi nhau đã bị chém đầu, máu tươi bắn lên đám người Đỗ Văn Mạnh. “A! Máu! Máu!”

Có người bị dọa sợ đến hét lên kinh hãi.

Tiếng kêu kinh hãi này vừa phát ra, Yamamoto lập tức quay người lại, nhưng nhìn thấy người của ông ta đều bị chém đầu, nhất thời con người đều bày ra sự kinh hãi, vẻ mặt vô cùng ngơ ngác “Đi chết đi!”

Con tin an toàn, Chu Kình Thượng cũng không khách khí nữa, lúc này đánh ra một quyền, đánh Yamamoto thành thịt vụn.

Ngay sau đó liền vang lên tiếng cười sang sảng của Chu Kình Thượng. “Ha ha! Đàn em, vẫn là cậu có biện pháp, đúng rồi, xử lý xong Mutoichito chưa?” “Xử lý xong rồi.” Trần Hoàng Thiên cười mà trả lời một câu.

Lúc này, Đỗ Văn Mạnh nghe thấy giọng của Trần Hoàng Thiên, lập tức nghiêng đầu qua, mà Trần Hoàng Thiên cũng tháo mặt nạ xuống, nhìn thấy khuôn mặt của Trần Hoàng Thiên, ông ta lập tức trở nên kích động. “Cậu Trần, cậu đến rồi! Quá tốt rồi!”

Trần Hoàng Thiên cười cười: “Ông Đỗ chịu khổ rồi, tôi sẽ mở trói cho ông “Không gấp!” Đỗ Văn Mạnh vội vàng nói: “Mau đi cứu

Nhã Lam, nhanh lên!” “Nhã Lam sao rồi?” Trần Hoàng Thiên hỏi.

Đỗ Văn Mạnh vội nói: “Ở trên tầng, bị tên súc sinh Giang hào đưa lên tầng rồi, cậu nhanh đi cứu con bé đi, nếu không thì con bé sẽ bị hại!” Trần Hoàng Thiên vừa nghe thấy, lập tức chạy như bay lên trên tầng.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện