“Có phải mấy người làm không?”
Sau một hồi bối rối, ông Tiêu nhìn Trần Hoàng Thiên, Dương Ninh Vân và Đỗ Nhã Lam hỏi với vẻ tức giận. “Không sai.” Đỗ Nhã Lam nghiêm nghị nói: “Người của ba tôi đã làm việc đó. Đây chỉ là một món quà gặp mặt cho nhà họ Tiêu và nhà họ Trần. Nếu chúng tôi không thể sống sót bước ra ngoài, chuyện tiếp theo không phải quà nữa, mà là trả thù, tàn khốc như thế nào thì tự nghĩ đi.
Lúc cô ấy đi vào trong nhà họ Trần, liền gọi điện thoại cho Đỗ Văn Mạnh, vẫn không cúp máy mà bỏ trong túi áo, vì vậy ai ở trong sảnh nhà họ Trần nói cái gì, Đỗ Văn Mạnh đều nghe thấy hết.
Vì vậy, khi biết có người sẽ giết Trần Thiên Hoàng, ông ấy đã hạ lệnh ra tay, sau đó mới có chuyện cổng nhà họ Trần và nhà họ Tiêu bị đánh b. “Mày.. mày…
Ông Tiêu tức đến râu dựng ngược, dáng vẻ giống như tức giận sắp phát điên rồi, chỉ ước gì có thể phanh thấy ba người Trần Hoàng Thiên ra thành nghìn vạn mảnh để hả giận.
Cổng nhà, chính là bộ mặt của một gia đình, cổng bị nổ tung, đó là một chuyện vô cùng mất mặt với một gia đình, huống chi là một dòng họ lớn như nhà họ Tiêu thì điều này thật nhục nhã. “Có thả bọn tôi đi không? Đang hỏi ông đấy!” Đỗ Nhã
Lam khó chịu nói.
Ông cụ Tiêu nheo mắt: “Không sợ tao giết bọn mày sao?”
Đỗ Nhã Lam chế nhạo: “Tôi cá là ông không dám”
Ông cụ Tiêu: ……… Đây là muốn nuốt chửng chúng ta rồi! “Ông cụ Tiêu, ông Tiêu, hay là… cứ để bọn họ đi.” Trần Hiếu Sinh không nhịn được tiến lên nói.
Ông ta là một người kinh doanh, thật sự không có cách nào đối đầu với một người như Đỗ Văn Mạnh, trước hết là không có nhiều người bằng Đỗ Văn Mạnh, này mà cứ hai, ba ngày lại nổ một lần, này không phải là bức cho người nhà họ Trần phát điên sao?
Nhưng mấu chốt là nếu Đỗ Nhã Lam chết trong nhà họ Trần, Đỗ Văn Mạnh sẽ tức giận mà sai đại sư Trần đến giết người nhà họ Trần, hủy diệt cả nhà họ Trần, đó không phải là chết rồi sao?
Nhà họ Tiêu không sợ đại sư Trần, nhưng nhà họ Trần ông ta sợ, dù có thể nào ông ta cũng nhất định phải ngăn cản chuyện ngọc nát đá tan này. Nếu như thả ra mà chúng vẫn cho phát nổ thì làm sao?” Lão Tiêu tức giận nói. “Ông có bị bệnh không?” Đỗ Nhã Lam thản nhiên nói: “Nếu như ông không gây chuyện với con thỏ, con thỏ cũng sẽ không tức điên, mà cũng không cần người. “Cùng một đạo lý như vậy, tôi và Trần Hoàng Thiên không sao, ba tôi cũng sẽ không gây khó dễ cũng như sẽ không làm những điều tổn hại đến lợi ích của người khác.”
Ông cụ Tiêu thấy có lý, ông ta bất đắc dĩ mà xua tay: “Cút cho tạo, nếu nhà họ Tiêu lại bị nổ, đừng trách tạo đưa người giết chết nhà họ Đỗ của mày!” “Yên tâm.” Đỗ Nhã Lam cười: “Đối với cổng nhà họ Tiêu và nhà họ Trần, ba tôi sẽ thu xếp cho ông rồi. Một người chết sẽ bồi thường khoảng ba mươi tỷ đồng, người bị thương sẽ bồi thường năm tỷ đồng. Họ cũng sẽ không cho nổ tung cổng nhà và người của bọn ông” “Cút! Chút đi cho tôi!”
Ông cụ Tiêu sắp tức chết. Nhà họ Tiêu của ông ta có thiếu chút tiền đó sao? Thấy ông ta tức giận, Đỗ Nhã Lam vui vẻ, cười nói với
Trần Hoàng Thiên và Dương Ninh Vân: “Đi thôi.”
Dương Ninh Vân cũng cười gật đầu.
Trần Hoàng Thiên nhìn Trần Hiếu Sinh rồi nói: “Đưa Thanh Vân ra đây, tôi muốn đưa người đi.”
Nụ cười của Dương Ninh Vân đột nhiên trở nên cứng đờ.
Nếu anh đưa Thanh Vân về nhà, còn em thì sao? Bất kỳ phụ nữ nào cũng đều rất nhạy cảm với loại chuyện này, cô cũng vậy, trong đầu cô cũng nghĩ đến điều này, nhưng lại không nói ra, cứ để Trần Hoàng Thiên tự mình quyết định. “Không được.” Trần Hiếu Sinh lắc đầu: “Thanh Vân nhất định phải ở nhà họ Trần!”
Ông ta sợ rằng bị trả thù, có Phương Thanh Vân làm con tin, ít nhất Trần Hoàng Thiên không dám gọi Đỗ Văn Mạnh hay ông ngoại của anh đến làm loạn.
Trần Hoàng Thiên nheo mắt: “Vậy thì để tôi đi xem chỗ ở của cô ấy.
Trần Hiếu Sinh suy nghĩ vài giây rồi nói: “Trần Đình, đưa Trần Hoàng Thiên đi gặp Phương Thanh Vân ”
Trần Hoàng Thiên càng có tình cảm với Phương Thanh Vân, nên có Phương Thanh Vân ở đây thì nhà họ Trần cũng an toàn hơn.
Lúc này, trong căn phòng nhỏ của biệt thự. “Con yêu đừng sợ, có mẹ ở đây, cho dù lớn tiếng thế nào đi nữa cũng không cần sợ, biết chưa?” Phương Thanh Vân bị tiếng nổ làm cho
Phương Thanh Vân nhìn ra ngoài cửa sổ với đôi mắt phức tạp.
Hôm đó, Trần Hoàng Hạo đã quay một video, cô ấy không biết liệu Trần Hoàng Thiên đã xem nó hay chưa. Lúc này, cửa phòng được mở ra, Phương Thanh Vân theo phản xạ nhìn sang, cô ấy sửng sốt một lúc. “Cậu ba, tại sao anh lại ở chỗ này?”
Cô ấy đứng dậy, vẻ mặt vừa mừng, vừa sợ, vừa ngạc nhiên, vừa lo lắng.
Trần Hoàng Thiên đứng ở cửa, nhìn khuôn mặt phờ phạc và một Phương Thanh Vân trông ốm yếu, ánh mắt vô cùng phức tạp.
Trước đây cô ấy đã từng rất khí chất, xinh đẹp và khỏe mạnh biết nhường nào.
Nhưng bây giờ..
Anh không thể nhận ra cô ấy nữa.
Cô ấy giống như một người phụ nữ bị nhốt trong bệnh viện tâm thần. Vì vậy, Trần Hoàng Thiên cảm thấy đau đớn thay, bước tới nằm lấy bàn tay nhỏ như bộ xương của Phương Thanh
Vân, sống mũi cay cay nói: “Thanh Vân, cô đã chịu khổ nhiều rồi
Phương Thanh Vân lắc đầu, nước mắt lưng tròng: “Tôi không sao, chỉ cần cậu ba không sao là được rồi.”
Trần Hoàng Thiên ôm cô ấy vào lòng, hít một hơi thật sâu nói: “Tôi không thể đưa cô đi, hôm nay tôi mới đến gặp cô, tôi có lỗi với cô và con. Một lúc nào đó, một ngày nào đó, tôi sẽ đưa cô rời khỏi đây.”
Phương Thanh Vân ôm chặt lấy Trần Hoàng Thiên, nước mắt rơi thành từng chuỗi: “Trong lòng cậu ba có tôi là đủ rồi. Có thể nhìn thấy anh là tôi đã mãn nguyện rồi. Tôi sẽ chăm sóc đứa nhỏ, cậu ba đừng lo lắng.
Trong lòng Trần Hoàng Thiên vô cùng chua xót.
Cứ như thể Trần Hoàng Thiên ôm lấy cô ấy, cho cô ấy hơi ấm mà anh có thể cho cô ấy. Phương Thanh Vân tận hưởng hơi ấm ấy, như một con mèo lười biếng. Vùi đầu vào vai anh, không nói mà lặng lẽ tận hưởng hơi ẩm dễ chịu mà anh mang lại.
Vào lúc này, cô ấy cảm thấy như thể bản thân rất hạnh phúc.
Chỉ là hạnh phúc như pháo hoa. Quá trình này ngắn ngủi và thoáng qua, cô ấy chưa kịp tận hưởng thì Trần Hoàng Thiên đã buông cô ấy ra, ngồi xổm xuống trước mặt cô ấy, rồi đặt tại lên bụng cô ấy, một lúc sau khỏe miệng anh hiện lên: “Con đang gọi ba đấy.”
Ha ha!
Phương Thanh Vân bật ra tiếng cười đã mất tích từ lâu.
Trần Hoàng Thiên đứng dậy, từ trong túi lấy ra một cái lọ nhỏ đưa cho Phương Thanh Vân, nói: “Đây là thuốc giải độc của dược vương, bác sĩ Tôn đã truyền lại công thức của dược vương cho tôi. Tôi làm đấy, đồ ăn bọn họ làm cho cô, nếu cảm thấy sức khỏe không ổn, hãy lấy mà uống, mỗi lần ba viên và tự chăm sóc bản thân nhé, cũng như bảo vệ con nữa.
Phương Thanh Vân cầm lấy chai thuốc, cảm nhận được sự ấm áp.
Ba của đứa bé vẫn rất quan tâm đến cô ấy và đứa bé, như thế là đủ rồi.
Sau khi trò chuyện với Phương Thanh Vân vài câu, Trần Hoàng Thiên bỏ cô ấy ở lại dưới ánh mắt không nỡ rời của Phương Thanh Vân. “Tôi nhất định sẽ sinh đứa bé, không để cho anh thất vọng.
Cô ấy nói với giọng điệu kiên quyết trong lòng.
Không lâu sau, Trần Hoàng Thiên, Dương Ninh Vân và Đỗ Nhã Lam rời khỏi nhà họ Trần dưới nhiều ánh mắt ghét bỏ. “Tôi sẽ tìm cách thoát khỏi đại sư Trần, thoát khỏi Đỗ Văn Mạnh, sau đó tôi muốn Trần Hoàng Thiên sống không bằng chết!”
Nhìn thấy bóng lưng rời đi của Trần Hoàng Thiên, ông Tiêu trong lòng có chút ấm ức.
Ông ta không muốn bị người khác điều khiển! “Nhã Lam, vừa rồi cô đả kích ông cụ Tiêu, cô cũng thật độc miệng, tôi khâm phục muốn chết”
Trở lại xe, Dương Ninh Vân không khỏi nói. Đỗ Nhã Lam mỉm cười: “Kẻ ác phải bị kẻ ác trừng phạt, nhưng nói thật là tôi sợ chết khiếp! “Haha!”
Trần Hoàng Thiên và Dương Ninh Vân không khỏi bật cười.
Sau đó Trần Hoàng Thiên chạy xe rời đi, rồi dừng ở bãi đậu xe của một khách sạn, khi ba người xuống xe, một giọng nói đột nhiên truyền tới tại ba người. “Trần Hoàng Thiên, anh thật can đảm, ngay cả cửa nhà họ Tiêu và nhà họ Trần cũng dám cho nổ tung.