“Ông cụ làm đúng lắm, nên đành chết thằng chó này, đi, nhất định là hắn phải người đến nổ nhà họ Tiêu!” Tiêu Vũ Lương tức giận mà nói. “Nhất định phải giết hắn! Báo thù cho những người nhà họ Tiêu bị nổ chết!”
Đám con cháu nhà họ Trần và Dương Chí Văn và
Dương Bảo Trân đều khích Tiêu Vũ Hạc giết Trần Hoàng
Thiên.
Đặc biệt là Dương Chí Văn và Dương Bảo Trân, hai người bọn họ là muốn Trần Hoàng Thiên bị giết nhất.
Một là Trần Hoàng Thiên mà bị giết, thì sẽ nổ nhà họ Trần và nhà họ Tiêu, cũng sẽ không nổ nhà hai người họ. Giỏi lắm thì tìm một chỗ mà trốn, đợi nhà họ Tiêu và nhà họ Trần kết hợp giết chết Đỗ Văn Mạnh, là hai người bọn họ có thể an toàn bước đi dưới ánh mặt trời rồi, khi đó vừa có tiền vừa có địa vị, khỏi nói là sung sướng như thế nào.
Hai là, hai người bọn họ cũng không thể mua được Trường Thọ Đan, giết Trần Hoàng Thiên thì Chu Kình Thượng không bán Trường Thọ Đan cũng không liên quan gì đến hai người họ.
Vì vậy Trần Hoàng Thiên bị giết, đối với họ mà nói thì chỉ có lợi, không hề có hại l
Nhưng nhìn thấy Tiêu Vũ Hạc càng ngày càng lại gần Trần Hoàng Thiên, nụ cười của đám người Dương Chí Văn lại càng tươi, giống như một giây sau là có thể nhìn thấy cảnh tượng Trần Hoàng Thiên bị đánh vậy. “Đi chết đi đồ rác rưởi
Tiêu Vũ Hạc đi đến gần Trần Hoàng Thiên, đánh ra một quyền.
Ngay lúc mọi người đều cho rằng Trần Hoàng Thiên chết chắc rồi.
Đột nhiên
Vèo!
Một vệt sáng bay từ phía sau Trần Hoàng Thiên đến, bay thẳng đến chỗ Tiêu Vũ Hạc, một tiếng rít lên giữa không trung, tốc độ nhanh như chớp, vang lên một tiếng nổ. “Không ổn!”
Ánh mắt Tiêu Vũ Hạc nhìn thấy tia sáng này phóng đến, sắc mặt lập tức thay đổi, ngay lập tức dừng bước lại, quay người ra sau.
Soat!
Tia sáng xẹt qua cầm hắn, đánh vào trên bức tường biệt thự của nhà họ Trần.
Âm!
Tường bị thủng một lỗ to bằng chậu rửa mặt.
Chỉ trong chốc lát, toàn bộ đám người của Tiêu Vũ Hạc quay đầu lại nhìn, nhưng chỉ thấy bức tường cốt thép dày nửa mét đã bị nổ thủng, tất cả đều sợ đều lỗi cả mắt.
Ực!
Tiêu Vũ Hạc nuốt nước bọt, suýt nữa thì nuốt cả lưỡi xuống.
Hắn có thể chắc chắn được đây là một cao thủ, là một cao thủ siêu phàm có thể giết chết được hắn! Thủ đô mà lại có một cao thủ lợi hại như vậy sao, là được cơ chứ?
Hắn mang theo nghi vấn này mà nhìn sang, chỉ thấy một ông cụ mặc đồ thời Đường, đang chắp tay sau lưng mà chậm rãi bước đến, còn hạ hả nói: “Đàn anh à, trên đường bị kẹt xe, em chưa đến muộn chứ?”
Phù!
Chu Kình Thượng thở phào một hơi, tức giận mà nói: “Thiếu chút nữa, muộn thêm một chút xíu nữa thì cậu đến muộn rồi!” “Ha ha!”
Hàn Bình Minh cười nói: “Vậy thì vẫn chưa muộn rồi, vẫn xem như là nhiệm vụ của em hoàn thành rồi nhỉ?” “Vẫn chưa. Chu Kình Thượng liếc mắt ra hiệu cho ông ta.
Hàn Bình Minh thầm hiểu, nhìn về phía Tiêu Vũ Hạc đang kinh ngạc, chắp tay chào mà cười ha hả, nói: “Kim Thành, Hàn Bình Minh xin chào ông Tiêu
Vừa nói ra câu đó, ông Tiêu và Trần Hiếu Sinh cùng với cháu chắc của nhà họ Tiêu và nhà họ Trần, đều bị dọa cho run sợ.
Phải biết người đến là chủ nhà họ Hàn ở Kim Thành, Hàn Bình Minh.
Dương Bảo Trân lập tức nghi ngờ: “Tiêu Vũ Lương, ông ta là người Kim Thành, sao lại dám ra tay với ông cụ Tiêu, chẳng lẽ gia tộc Kim Thành, còn đỉnh hơn nhà họ Tiêu hay sao?”
Tiêu Vũ Lương cười khổ: “Em nói không sai, mặc dù nhà họ Hàn đứng đầu tình Giang nam, hầu như không có gia tộc nào đỉnh bằng nhà họ Tiêu, như ông Hàn này lại vô cùng mạnh, có người nói là nắm giữ thực lực có thể giết chết ông cụ, ông cụ nhà anh cũng rất sợ ông ta. “Đỉnh như vậy sao?”
Dương Bảo Trân cũng có ý muốn nịnh bợ nhà họ Hàn “Ông chủ Hàn”
Cho dù Tiêu Vũ Hạc đang rất khó chịu, nhưng vẫn xcos bày ra nụ cười miễn cưỡng, sau đó mới hỏi: “Không biết ông chủ Hàn có ý gì? Sao lại ra tay, hình như tôi cũng không đắc tội gì với nhà họ Hàn mà?” “Ha ha!” Hàn Bình Minh cười nói: “Không có không có, thực không dám giấu, tôi là được sư huynh tôi bảo đến đây cứu tên nhóc Tiểu Trần này.”
Ông ta vỗ vỗ vai Trần Hoàng Thiên, cũng không biết Trần Hoàng Thiên chính là sư đệ của mình, Chu Kình Thượng lừa ông ta, Trần hoàng Thiên là con trai của sư đệ ông ta, ông ta cũng tin. “Chuyện này.
Sắc mặt của Tiêu Vũ Hạc liền khó coi. Ngoài cười nhưng trong không cười mà nói: “Hắn ta đánh cho con cháu của nhà họ Tiêu tôi tàn phế, còn phải người đi nổ nhà họ Tiêu tôi, nổ chết hai người nhà họ Tiêu, nổ bị thương con cả của con cháu nhà họ Tiêu tôi, thực sự là không thể chịu đựng được, ông chủ Hàn
Hàn Bình Minh cười nói: “Ông Tiêu, không phải là tôi không nể mặt ông, thực ra là viên Nguyên Dương Đan trên tay sư huynh tôi quá mê hoặc rồi, anh ta đồng ý cho tôi một viên, tôi không thể không giúp được, mong rằng ông Tiêu nể mặt tôi. Để tôi lấy được viên Nguyên Dương Đan được không? Đừng làm khó tôi mà!”
Tiêu Vũ Hạc bày ra một nụ cười khó coi: “Được, nếu ông chủ Hàn đã mở lời, thì họ Tiêu tôi phải nể mặt rồi, tôi sẽ không giết hắn bây giờ.
Ông ta biết suy nghĩ của Hàn Bình Minh. Chính là trước khi ông ta lấy được viên Nguyên Dương Đan, thì phải nể tình, không được phá hủy ông ta lấy đan dược, nếu không thì sẽ không khách khí, nhưng nếu đan dược đến tay rồi, thì ông ta sẽ không quan tâm nữa.
Không còn cách nào khác, Hàn Bình Minh quá lợi hại rồi, ông ta không thể không nể mặt Hàn Bình Minh.
Nếu không
Ông ta sẽ bị Hàn Bình Minh làm thịt như là làm thịt gà vậy!
Với cao thủ có thực lực tuyệt đỉnh trước mặt, ông ta phải cúi đầu.
Mà Trần Hoàng Thiên cũng nhận ra được một điều từ trong đó, chính là nắm đấm mà cứng thì có quyền lên tiếng, nắm đấm ai không cứng, thì phải bị đạp.
Cá lớn nuốt cá bé, cá bé ăn tôm, đây là chuỗi thức ăn chưa bao giờ thay đổi.
Người cũng thế, mạnh thì hiếp yếu, hôm nay Trần Hoành Thiên anh là có thực lực của Hàn Bình Minh, ở trước mặt Tiêu Vũ Hạc mà giết người của nhà ông ta, ông ta vẫn tươi cười nói chuyện với Trần Hoàng Thiên. “Một ngày nào đó, mình sẽ đứng ở độ cao này. Giết hết người trong dòng họ trước mặt Tiêu Vũ Hạc và Trần Hiếu Sinh!”
Trần Hoàng Thiên thầm thề thốt trong tâm. “Vậy thì cảm ơn rồi.”
Hàn Bình Minh chắp tay lại, nhìn về phía Chu Kình Thượng: “Đàn anh à, em đã giúp anh giải quyết xong chuyện này rồi. Chúng ta đi thôi, em đến nhà anh lấy Nguyên Dương Đan
Chu Kình Thượng gật đầu, viên Nguyên Dương Đan cuối cùng là để lại cho Hàn Bình Minh, rồi kéo lấy tay Trần Hoàng Thiên, nói: “Đi thôi!” “Giúp tôi cứu Thanh Vân ra đi, không thì không còn đứa bé nữa, cô ấy sẽ không sống được.” Trần Hoàng Thiên nói. “Không được!” Tiêu Vũ Hạc tức giận nói: “Tao thả mày đi là đã rất nể mặt ông chủ Hàn rồi, đừng hòng mang người phụ nữ của mày đi!”
Hai mắt Trần Hoàng Thiên đỏ ngầu, nghiến chặt răng mà nói: “Cô ấy là một cô gái yếu đuối, có thể uy hiếp được gì các người, sao các người lại đối xử với cô ấy như vậy?” “Không phải là bọn tao muốn đối xử với cô ta như vậy, mà là vợ mày Dương Ninh Vân muốn đối xử với cô ta như vậy! Tiêu Vũ Lương nói. “Con mẹ nó ông đừng có mà đổ lỗi linh tinh cho vợ tôi, tôi không xong với ông đâu!” Trần Hoàng Thiên tức giận mà chỉ vào Tiêu Vũ Lương.
Tiêu Vũ Lương cười gần: “Trần Hoàng Hạo, bật đoạn ghi âm của vợ hắn đi, để cho hắn nghe chút.
Trần Hoàng Hạo đáp một câu được, sau đó bật đoạn ghi âm cho Trần Hoàng Thiên nghe.
Mở ra, bên trong là giọng nói của Dương Ninh Vân. “Cô đi phá đứa trẻ của Phương Thanh Vân đi, cô có đi không hả?”
Chỉ ghi âm một câu này, không có câu tiếp theo.
Mà Trần Hoàng Thiên nghe thấy vậy, đầu liền ong lên một tiếng. Trong nháy mắt liền cảm thấy hoảng loạn, không dám tin mà lắc đầu, lẩm bẩm trong miệng: “Không thể nào, chuyện này là không thể nào, Ninh Vân sẽ không làm như vậy, sẽ không, cô ấy tuyệt đối không làm như vậy.
Anh thực sự không thể tin được, Dương Ninh Vân lại nói với ba cô như vậy, một người phụ nữ lương thiện như vậy, lại bảo người khác đi phá đứa trẻ của Phương Thanh Vân, hơn nữa còn là con của anh. “Có gì mà không thể chứ?”
Trần Minh cười lạnh: “Bảo Trân, đưa nhật ký Dương Ninh Vân chuyển khoản ba tỷ cho em đây, tiền để phá đứa con của Phương Thanh Vân, cho Trần Hoàng Thiên nhìn”
Dương Bảo Trân đáp lại một tiếng được, lấy điện thoại ra, mở app ngân hàng, mở ghi chép giao dịch ra, ném điện thoại về phía Trần Hoàng Thiên, nói: “Tự xem đi, hôm nay chị tôi vừa chuyển cho tôi ba tỷ, chính là chị ta bảo tôi xử lý con của Phương Thanh Vân.
Trần Hoàng Thiên tiếp lấy điện thoại, lúc nhìn thấy nhật ký Dương Ninh Vân chuyển cho Dương Bảo Trân ba tỷ, cơ thể anh như là bị sét đánh.