Chương 302: Cạy miệng Dương Ninh Vân!
Trần Hoàng Thiên nhìn vẻ mặt khát vọng của Cố An Nhiên, anh rất muốn nói có thể.
Vì cô ấy quá gợi cảm, quá xinh đẹp, quá câu hồn đoạt phách.
Anh tin rằng, chỉ cần là đàn ông, giờ khắc này sẽ không từ chối thỉnh cầu của Cổ An Nhiên, bản thân anh cũng rất muốn không từ chối. Anh muốn thỏa mãn yêu cầu của cô ấy, nhưng Phương Thanh Vân và con nhỏ đang chịu khổ Dương Ninh Vân có bị oan hay không còn chưa tra ra, nếu cô bị oan thì nhất định cũng đang bị dày vò đau khổ.
Hai người con gái anh quan tâm nhất đều đang chịu khổ, anh thật sự không muốn để bản thân hưởng thụ trong tình cảnh này. Anh cảm thấy nếu mình đồng ý với Cổ An Nhiên thì tâm lý sẽ rất áy náy. “Được rồi.
Cổ An Nhiên rút tay về: “Anh là người đàn ông không gần nữ sắc nhất tôi từng gặp qua, tôi cũng không muốn làm khó anh, không ép anh đối đầu với vợ mình, anh dội nước sạch đi, tôi đi ra ngoài trước”
Cổ An Nhiên đứng dậy, mở nước xả đi bọt bong bóng trên người, giật khăn tắm xuống, bọc lấy người mình rồi đi ra khỏi phòng tắm.
Trần Hoàng Thiên suýt nữa đã không kiềm chế được mà chạy tới ôm lấy cô ấy.
Cuối cùng anh vẫn nhịn xuống được.
Lục soát trọn vẹn hai giờ, Hàn Bình Minh đã lục tung cả du thuyền vẫn không tìm được Trần Hoàng Thiên, chỉ có thể bất đắc dĩ rời khỏi du thuyền. “Gia chủ Hàn, sao rồi, có tìm ra không?” Tiêu Vũ Hạc hỏi.
Hàn Bình Minh lắc đầu: “Chỉ sợ lúc tàu cập ở bãi biển nào đó, Trần Hoàng Thiên đã lên bờ rời đi rồi.” “Mẹ nó, oắt con này chạy nhanh thật, tới đây còn để nó trốn thoát, tôi không cam tâm!” Tiêu Vũ Hạc thở phì phò nói.
Hàn Bình Minh thấy không quan trọng lắm, ông ta còn một quân bài chưa đánh, đó là Dương Ninh Vân – vợ của Trần Hoàng Thiên. Ông ta tin Trần Hoàng Thiên không mang theo Chân Võ tu luyện quyết bên mình mà chắc chắn đã giấu kín ở nơi nào đó, có lẽ sẽ có đáp án từ miệng Dương Ninh Vân. “Trời ạ, đã ba tiếng rồi. Sư phụ Trần, người Nhật Bản đeo mặt nạ và người Đường Trang đeo mặt nạ rốt cuộc đâu rồi?” “Không lẽ bọn họ vẫn một mực đánh nhau ở trong biển?” “Hay cả ba đánh nhau xong đều chết ở trong nước, bị cuốn trôi đi rồi?”
Người đứng đợi hai bên bờ sông đều vô cùng tò mò. Trời đã rạng sáng, mặc dù đã hơn ba tiếng bọn họ không nhìn thấy tình hình chiến đấu nhưng người ở hai bên bờ sông đều không giảm đi. Bọn họ đang đợi tin tức của Sư phụ Trần, người Nhật Bản đeo mặt nạ và người Đường Trang đeo mặt nạ. “Gấp chết người, thật sự gấp chết rồi!”
Ông cụ không có tin tức gì, Tiêu Hùng, Tiêu Vũ Lương và vẫn bối của nhà họ Tiêu đều gấp như kiến bò trên chảo lửa. Bọn họ sợ Tiêu Vũ Hạc bị giết, nếu vậy nhà họ Tiêu xong rồi. “Người Đường Trang đeo mặt nạ đáng chết, con mẹ nó làm người khác tức giận!
Dương Chí Văn hận tới nghiến răng nghiến lợi, nếu không phải người Đường Trang đeo mặt nạ tới quấy rồi, sư phụ Trần đã bị ông cụ Tiêu xử lý, bây giờ cũng có thể tiêu diệt luôn nhà họ Đỗ. Nếu thế Trần Hoàng Thiên cũng không thể tùy tiện nằm bọn họ.
Trong lòng Dương Ninh Vân giống như lửa đốt, cô nhìn Hàn Tử Minh ngồi ngơ ngác bên bờ sông, không biết làm sao để an ủi anh ta. “Nếu ông tôi xảy ra chuyện, tôi còn về nhà sợ sẽ bị ba tôi đánh chết. Đột nhiên Hàn Tử Minh cười đau khổ, nói.
Dương Ninh Vân nghe vậy, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở nói: “Tôi có lỗi với cậu Hàn, đều tại tôi, là tôi hại ông của anh, anh đánh tôi, mắng tôi đi, tôi thật sự là “Cô không cần tự trách.” Hàn Tử Minh nhìn Dương Ninh Vân, cười nói: “Nếu tôi không có nhà để về, có thể tới nhà cô không?”
Dương Ninh Vân ngạc nhiên, sau đó nói: “Tôi cũng không có nhà, chỉ thuê phòng trọ ở chung với ba tôi, nếu anh không để ý… có thể tới ở.”
Hàn Tử Minh nghĩ nghĩ nói: “Cô chắc là rất nhớ phòng của cô và chồng nhỉ, phòng đó có lớn không? Trong thẻ tôi còn ít tiền, nếu không tôi mua lại phòng đó, để cô và ba cô dọn về ở
Anh ta cho rằng Chân Võ tu luyện quyết chắc ở trong phòng của Trần Hoàng Thiên nên muốn nhân cơ hội này mở ra một con đường, hỏi xem phòng Trần Hoàng Thiên ở đầu. Tốt nhất là Trần Hoàng Thiên bị ông anh ta bắt lấy rồi giao nộp Chân Võ tu luyện quyết; nếu không bị bắt thì chỉ có thể lục soát nhà Trần Hoàng Thiên thôi.
Bây giờ anh ta đã biết sư phụ của Trần Hoàng Thiên đã phi thăng, chỉ cần tìm được phòng của Trần Hoàng Thiên ở đâu thì có thể dẫn ông anh ta tới đó
Hàn Tử Minh định nói gì đó.
Đột nhiên, hai bên bờ sông náo loạn. “Về rồi! Người Đường Trang đeo mặt nạ về rồi!” Đám người nhìn lại, quả nhiên thấy người Đường Trang đeo mặt nạ đạp gió trở về.
Thấy vậy, Dương Ninh Vân vui mừng kích động nói: “Cậu Hàn, ông của anh về rồi! Ông anh an toàn trở về rồi. Ông ấy không sao cả, quá tốt rồi! Thật quá tốt rồi!” “Đúng vậy, quá tốt rồi, cuối cùng ông tôi cũng đã về!”
Hàn Tử Minh cũng tỏ vẻ vui mừng. Còn tâm tình đám người Tiêu Vũ Lương thì như chìm xuống đáy cốc.
Người Đường Trang đeo mặt nạ trở về, ông của bọn họ không thấy đâu, cái này có nghĩa lý gì? Làm chuyện không công sao? “Xin hỏi Người Đường Trang đeo mặt nạ, người Nhật Bản đeo mặt nạ và sư phụ Trần thế nào rồi?” Dương Chí Văn la lên, anh ta vô cùng quan tâm việc Tiêu Vũ Hạc còn sống hay không. Cái này lên quan tới việc bọn họ còn có thể vuốt đùi nhà họ Tiêu nữa không.
Anh ta vừa hỏi xong, rất nhiều người khác cũng phụ hoa theo. “Tôi và người Nhật Bản đeo mặt nạ vẫn luôn đánh nhau dưới nước, cuối cùng lại để người Nhật Bản đeo mặt nạ trốn thoát. Còn sư phụ Trần có khi đã sớm chạy trốn rồi, từ khi xuống nước tôi không còn thấy ông ta, cả thi thể cũng không tìm được, như vậy nói rõ ràng ông ta chưa chết.” Hàn Bình Minh đáp lời mọi người xong liền đạp gió bay về hưởng sông, sau đó biến mất trong tầm mắt mọi người.
Câu trả lời này giống như liều thuốc an thần cho đám người đang lo lắng về an nguy của sư phụ Trần, đồng thời cũng trấn an bọn người Tiêu Vũ Lương và Dương Chí Văn. Ít ra Sư phụ Trần và Tiêu Vũ Hạc không chết. “Mẹ nó, chờ trắng một trận, cũng may ông cụ không sao, nếu không thì thiệt lớn!” Tiêu Vũ Lương tức giận mắng rồi dẫn một đám người rời đi.
Hàn Tử Minh dẫn Dương Ninh Vân đi khách sạn thuê phòng, sau khi đưa Dương Ninh Vân về phòng, anh ta đi vào một phòng tổng thống, Hàn Bình Minh đã sớm ngồi trên ghế salon uống trà. “Ông, Chân Võ tu luyện quyết đã lấy được rồi sao?” Hàn Tử Minh hỏi. “Hàn Bình Minh lắc đầu: “Oắt con kia chạy quá nhanh,ông và Tiêu Vũ Hạc không đuổi kịp, lại để nó trốn thoát “Người Nhật Bản đeo mặt nạ kia là Tiêu Vũ Hạc?” Hàn Tử Minh kinh ngạc.
Hàn Binh Minh gật đầu
Hàn Tử Minh không có hứng thú với người này, cười nhếch miệng nói: “Ông, cháu có tin tức tốt phải nói cho ông biết “Cái gì!”Hai mát Hàn Bình Minh tỏa sáng: “Tin tức tốt gì?” “Cháu thăm dò được từ chỗ Dương Ninh Vân, thầy của Trần Hoàng Thiên từ mấy tháng trước đã độ kiếp phi thăng rồi, cô ấy tận mắt nhìn thấy.” Hàn Tử Minh nói. “Thật sao?”
Hàn Bình Minh đứng phắt dậy từ ghế salon, gương mặt vừa giật mình vừa kinh hỉ. “Tận mắt Dương Ninh Vân nhìn thấy, không có khả năng là giả. Hơn nữa cô ấy còn nói nhìn thấy lôi điện đánh xuyên trời, một vòng xoáy xuất hiện. Thầy của Trần Hoàng Thiên bay vào trong vòng xoáy rồi biến mất. Tình cảnh này rất giống với tình cảnh độ kiếp phi thăng, nếu không tận mắt nhìn thấy, cô ấy cũng không bịa ra được.” Hàn Tử Minh nói. “Ha ha! Ha ha ha!”
Hàn Bình Minh vui như điên: “Lão già đó đã phi thăng, Vậy trên thế gian này, ông còn sợ ai chứ, trực tiếp tìm Trần Hoàng Thiên tới, bắt oắt con đó lại, buộc nó giao ra Chân Vũ tu luyện quyết là được rồi?”. “Ông nói đúng.” Hàn Tử Minh cười nói: “Cháu định cạy miệng Dương Ninh Vân, hỏi xem nhà Trần Hoàng Thiên ở đầu rồi trực tiếp tới đó lục soát, đào ba tấc lên mà tìm, cháu không tin không tìm ra!” “Đi! Nhanh chóng cay miệng cô ấy! Ông rất muốn biết oắt con Trần Hoàng Thiên kia ở đâu!”Hàn Bình Minh thúc giục. “Vâng, cháu nhất định cạy được miệng Dương Ninh
Hàn Tử Minh cười nói, xoay người rời khỏi phòng tổng thống, đi tới chỗ phòng Dương Ninh Vân.
Dương Ninh Vân rất vui, sư phụ Trần không sao cả, ông của Hàn Tử Minh cũng không có việc gì, đây là kết quả tốt nhất. Cho nên khi cô vào phòng liền hát nho nhỏ, cởi sạch quần áo chuẩn bị đi tắm.
Cốc cốc cốc!!
Ngay lúc này, cửa phòng đột nhiên bị gõ.