Chàng Rể Đào Hoa

Chương 307


trước sau

Trần Hoàng Thiên trở lại phòng, vô cùng tức giận và buồn bực. Thật ra anh không phải giận Cổ An Nhiên, bởi vì anh biết, hết thảy những gì Cổ An Nhiên làm và những lời cô ấy nói đều để bảo vệ anh. Cho nên, dù cô ấy nói những lời gây tổn thương, anh cũng không giận cô.

Anh giận mình đã đi giận những người đó.

Anh hận thực lực của mình không đủ mạnh, hận những người đó ỷ đông hiếp yếu.

Nhưng anh lại không thể không chấp nhận một sự thật. Cá lớn nuốt cá bé, đây là sự thật mãi mãi không thể thay đổi được. “Nhanh thôi, đợi đến lúc đại sư huynh mang dược liệu hơn trăm năm đến đây, mình sẽ trở nên mạnh, khiến những người khinh thường mình, làm nhục mình phải run rẩy!”

Anh nắm chặt tay, ánh mắt lóe ra kiên định. Cốc cốc cốc!

Có người gõ cửa.

Trần Hoàng Thiên đứng dậy, khi mở cửa ra, thấy Cổ An Nhiên đứng ngoài cửa, thần sắc của anh có hơi phức tạp, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì mới tốt.

Trên thực tế, khi anh trở về phòng cũng từng nghĩ qua, mình cần gì phải tức giận, cô ấy cũng không phải người phụ nữ của mình. Nhưng chung quy anh vẫn là đàn ông, giống như tất cả đàn ông trên thế giới này, đều có ham muốn của riêng bản thân, đặc biệt là đối với người đẹp.

Cổ An Nhiên lại nhiều lần phát tín hiệu cho anh, khiến cho anh sinh ra ảo giác rằng cô ấy đã là người phụ nữ của anh. Cho nên khi nhìn thấy cô ấy nắm tay người khác, nhìn thấy cô ấy biết rõ người ta muốn cơ thể của cô ấy vẫn lao đầu vào, trong lòng đương nhiên sẽ không thoải mái. “Anh không phải đang giận tôi đấy chứ?” Cổ An Nhiên đóng cửa lại, nhìn Trần Hoàng Thiên hỏi. “Không có. Trần Hoàng Thiên lắc đầu.

Cổ An Nhiên cúi đầu, vành mắt đỏ lên, nức nở nói: “Thật xin lỗi, Hoàng Thiên, tôi không nên nói những lời tổn thương đến lòng tự trọng của anh. Nếu trong lòng anh không thoải mái thì cứ đánh tôi mắng tôi đi, như vậy tôi sẽ thấy dễ chịu hơn.

Trần Hoàng Thiên cười khổ: “Tôi biết cô muốn tốt cho tôi nên mới nói như vậy, tôi không trách cô. Chỉ là cô nghĩ rằng tôi quá yếu, tôi hoàn toàn có thể giúp cô lấy lại thứ cô muốn, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Hơn nữa cũng không lâu lắm, cô có thể chờ được không?”

Nhìn thấy cô ấy trở về, anh cho rằng cô đã từ chối yêu cầu vô lễ của Nhậm Tường Thiên. Anh tin tưởng vững chắc rằng Nhậm Tường Thiên sẽ không vô duyên vô cớ giúp cô ấy. “Tôi có thể chờ” Cổ An Nhiên gật đầu.

Trần Hoàng Thiên vui mừng tươi cười: “Có thể chờ là tốt rồi.”

Cổ An Nhiên cũng nhoẻn miệng cười, ôm lấy eo Trần Hoàng Thiên, ánh mắt đưa tình nhìn anh, dịu dàng nói: “Quá tam ba bận, anh đã từ chối tôi hai lần rồi, lần này không cần từ chối tôi nữa được không? Tôi cam đoạn với anh, tuyệt đối không ảnh hưởng đến người nhà anh, chuyện này tôi làm không được. Tôi chỉ đơn thuần thích anh, muốn cho anh mà thôi.” Chỉ cần là đàn ông, giờ khắc này sẽ không từ chối cổ

An Nhiên.

Bởi vì lời của cô ấy rất thành khẩn, bộ dạng hiện tại khiến người khác muốn chiều chuộng cô ấy.

Trần Hoàng Thiên cũng không ngoại lệ, đã không thể tự điều khiển bản thân nữa, một tay ôm lấy Cổ An Nhiên, có chút khẩn trương nói: “Tôi không đợi anh nói hết lời, đôi môi nhỏ nhắn khêu gợi của Cổ An Nhiên đã chặn miệng anh lại.

Chỉ một thoáng, lửa nóng giữa hai người vừa mắt lập tức chạy lại.

Nửa tiếng sau, Cổ An Nhiên cấy lên da một đóa hoa hồng màu máu, khỏe miệng gợi lên một nụ cười sâu xa.

Sau khi nhìn đóa “hoa hồng” kia một lúc lâu, cô ấy mới vào phòng tắm tắm rửa, sau đó lúc đi ra nói với Trần Hoàng Thiên: “Hoàng Thiên, anh nghỉ ngơi trước đi. Tôi phải quay về ký túc xá, tránh cho các chị nghĩ rằng tôi đi lang thang” “Được.” Trần Hoàng Thiên đáp lời cô ấy, trong đầu hiện giờ chỉ hiện lên gương mặt của Dương Ninh Vân.

Cũng không biết sau khi cô được người đàn ông kia cứu, có ở bên người đó hay không…

Cổ An Nhiên nhìn Trần Hoàng Thiên vài lần bằng ảnh mất sâu xa, dứt khoát xoay người rời đi. Không bao lâu, cô ấy gõ cửa phòng Nhậm Tường Thiên.

Rất nhanh, cửa được mở ra, Nhậm Tường Thiên nhìn Cổ An Nhiên như hổ thấy cừu, thô bạo túm cô ấy vào trong phòng, đóng mạnh cửa lại,

Ngày hôm sau, mặt trời lên cao, Trần Hoàng Thiên mới mơ mơ màng màng đứng lên,

Tối hôm qua khi Cổ An Nhiên tới đã gần rạng sáng, lại cùng cô ấy oanh oanh liệt liệt một

lúc cho nên thấy vô cùng mệt, liền ngủ hơi nhiều một chút.

Anh càu nhàu một lúc

Đồng thời, bụng cũng kêu không ngừng.

Mặc quần áo vào, Trần Hoàng Thiên sở túi quần, phát hiện không có tiền trong đó, nhưng mà anh cũng không lo lắm. “Quên đi, lát nữa đi lên thì gọi điện cho Đỗ Nhã Lam, nói cô ấy chuyển tiền vào tài khoản của tàu thanh toán tiền phòng, thuận tiện gửi ít tiền mặt đến Côn Châu vậy”

Nghĩ vậy, anh ra khỏi phòng. Anh không thể mở miệng đòi tiền Cổ An Nhiên được, tiền của người ta là dựa vào việc bản thân chịu khổ mới kiếm được. “Cậu Hoắc, anh xem, tên nhóc kia đến đây rồi, có nên gọi người đến giải quyết cậu ta không?”

Sau khi Trần Hoàng Thiên đi vài bước ra khỏi lối nhỏ, đám người Hoặc Giang Nhật đi ra từ một ngã rẽ, xuất hiện ở sau anh. Trịnh Thành Huy liếc mắt một cái liền nhận ra Trần Hoàng Thiên, nói với Hoắc Giang Nhật.

Hoặc Giang Nhật xoa cảm nghĩ ngợi, đột nhiên nhếch miệng cười: “Đánh cậu ta để làm gì, mượn tay cậu ta giải quyết tên Nhậm Tường Thiên kia không phải càng tốt sao?” “Làm như thế nào?” Trịnh Thành Huy tò mò. “Cậu bị ngốc à. Hoặc Giang Nhật trừng mắt với anh ta một cái, nói: “Tối hôm qua Cổ An Nhiên đi vào phòng Nhậm Tường Thiên, cả đêm chưa ra, nhất định đã làm chuyện đó với Nhậm Tường Thiên. Tên nhóc này hẳn cũng có một chân với Cố An Nhiên, nếu cậu ta biết chẳng lẽ còn không đi giải quyết Nhậm Tường Thiên?” “Đúng vậy!” Trịnh Thành Huy lập tức vui vẻ.

Vì thế, Hoắc Giang Nhật hô lên: “Trần Hoàng Thiên, anh dừng lại một chút đi”

Nghe vậy, Trần Hoàng Thiên dừng bước chân, quay đầu nhìn lại, thấy đám người Hoắc Giang Nhật, anh cũng không tức giận, hỏi: “Lại muốn làm phiền tôi nữa à?”

Hoắc Giang Nhật cười, đến gần Trần Hoàng Thiên, nói nhỏ: “Còn nhớ tên Nhậm Tường Thiên kia không? Tối hôm qua Cổ An Nhiên bị cậu ta kéo vào phòng, đến bây giờ cũng chưa đi ra, cũng không biết bị hành hạ đến mức nào rồi.” “Anh nói cái gì?” Sắc mặt Trần Hoàng Thiên lập tức trở nên âm trầm. Hoắc Giang Nhật vỗ bả vai Trần Hoàng Thiên: “Cô ta rời khỏi phòng anh đã đi đến phòng Nhậm Tường Thiên.

Phòng 628, không tin anh có thể tự mình đi nhìn xem.

Nói xong, đám người Hoắc Giang Nhật rời đi.

Trần Hoàng Thiên đứng tại chỗ ước chừng một phút, rốt cuộc vẫn quyết định đi xem. Anh cũng không biết vì sao, trong lòng vô cùng không thoải mái.

Ngay lúc anh đi tới phòng 628, cửa phòng đã bị mở ra, chỉ thấy Nhậm Tường Thiên ôm Cổ An Nhiên đang khập khiêng đi ra. “Tôi không nghĩ tới, chỉ làm có hai lần mà cô đã không đi được rồi. Nhưng mà không sao, quen là được rồi.” Nhậm Tường Thiên cười nói, anh ta cũng không phát hiện Trần Hoàng Thiên.

Mà Trần Hoàng Thiên nghe thấy những lời anh ta nói, lửa giận không hiểu từ đầu xông lên tận óc, không nói hai lời liền vọt lên, tóm lấy lưng áo Nhậm Tường Thiên. “Mẹ nó, là ai?”

Nhậm Tường Thiên căm tức, xoay người mạnh lại. Khi nhìn thấy người đến là Trần Hoàng Thiên, đồng tử lập tức co rụt mạnh mẽ. Ngay sau đó, anh ta thấy một cái nắm tay cách tầm mắt của anh ta càng ngày càng gần. “Đừng mà!”

Cổ An Nhiên sợ tới mức kinh hô lên. “Ông Hứa, cứu..

Nhậm Tường Thiên cũng kinh hãi muốn sau đó còn chưa có hồ xong, nắm tay của Trần Hoàng Thiên đã đánh bốp lên mặt anh ta, máu tươi chảy đầy ra. “A!”

Tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên ngay sau đó. “Ai cho mày phá hủy cô ấy! Ai cho mày phá hủy cô ấy..

Trần Hoàng Thiên hung hăng đấm lên Nhậm Tường

Thiên đang nằm trên mặt đất.

Cổ An Nhiên sợ hãi, quát Trần Hoàng Thiên: “Anh điên rồi, mau dừng tay lại cho tôi! Tôi tự mình làm những thứ này. Tôi có thể ở cùng anh, cũng có thể ở cùng anh ta, anh không có tư cách đánh anh ta! Anh dừng lại cho tôi!”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện