Chương 332: Đến đúng lúc lắm, hôm nay tôi xử anh một thể luôn
Khi những lời này vừa nói ra, mọi người nhìn ra và thấy Trần Hoàng Thiên trong bộ tang phục, dẫn đầu hai hàng tổng cộng mấy chục người đàn ông trung niên mặc vest, trước ngực gài bông trắng bước vào nhà tang lễ với vẻ mặt nặng nề.
Ngay sau đó, những tiếng thét ngạc nhiên vang lên. “Trời ơi! Đây không phải là anh Tưởng Minh Nguyên đại gia tài chính ở Côn Châu sao? “Má ơi! Lý Gia Hưng đại gia bất động sản ở Côn Châu cũng đến sao?” “Trời ạ! Vua tàu ngầm Côn Châu Hoắc Ngọc Lâm cũng ở đây luôn!”
Những người này đều là những người nổi tiếng đến từ Côn Châu. Gia tộc họ Dương cũng rất quan tâm và chú ý đến một số nhân vật nổi tiếng trên mạng xã hội vả lại những ông chủ Côn Châu này đều là những nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh thường thấy trên màn ảnh. Vì vậy, họ vừa nhìn là nhận ra ngay. “Ghê vãi! Ninh Vân, đội hình mà Trần Hoàng Thiên đưa đến tang lễ thật khủng!” Đường Ngọc Dao nghe vậy phần khích nhìn Dương Ninh Vân.
Dương Ninh Vân vui không nổi.
Vì ba cô ấy đã mất.
Hơn nữa Trần Hoàng Thiên không cần cô ấy nữa rồi. Trong lòng cô cảm thấy rất buồn, làm sao có thể vui được chỉ vì Trần Hoàng Thiên đến với đội hình sang trọng được? “Tôi nói các người, sao ai cũng ngạc nhiên làm gì vậy?” Dương Bảo Trân khó chịu nói: “Đội hình hình này mạnh cỡ nào cũng không bằng bạn trai tôi – cậu chủ nhà họ Tiêu, bạn trai tôi oai phong đứng ở đây, các người không ngạc nhiên thì thôi lại đi ngạc nhiên vì cái tên xui xẻo này dẫn đám người đó tới tang lễ, bị điên hả?”
Những người họ hàng tân thích của nhà họ Dương sau khi bị Dương Bảo Trân nói ra những lời này, đột nhiên ngậm miệng lại.
Thực ra
Tiêu Vũ Lương là thiếu gia nhà họ Tiêu đứng thứ hai trong tứ đại gia tộc ở thủ đô. Chỉ dựa vào danh xưng của một trong tứ đại gia tộc ở thủ đô là đủ để nghiền nát những ông chủ của Côn Châu này rồi.
Dù họ có oai phong đến đâu thì có bằng đại gia tộc ở thủ đô này không?
Đó là điều không thể
Không lâu sau, Trần Hoàng Thiên dẫn đầu một đoàn người, dừng lại trước linh cữu của Dương Thiên Mạnh.
Nhìn di ảnh của Dương Thiên Mạnh treo giữa nhà tang lễ, mắt Trần Hoàng Thiên đỏ hoe, nước mắt chực trào. Ba vợ tốt bụng đã cứu anh khi anh gặp khó khăn, bỏ tiền ra chữa trị cho anh, thường đến bệnh viện thăm anh, ông có việc đi công tác phải quay lại Đông Đô biết anh không có người thân bên cạnh, không có ăn chăm sóc đã không ngần ngại chi rất nhiều tiền, chuyển anh từ bệnh viện ở thủ đô đến bệnh viện ở Đông Đô, còn thường đến nhà hàng mua súp gà để anh bồi bổ cơ thể, nhanh chóng hồi phục sức khỏe.
Lúc đó, anh nghĩ là đợi khi anh bình phục và đi lại bình thường, anh sẽ tìm việc làm, dù kiếm được bao nhiêu tiền cũng sẽ kính hiếu với Dương Thiên Mạnh và nhận ông ấy là cha nuôi.
Chỉ là anh không ngờ rằng khi anh có thể xuất viện rồi thì Dương Thiên Mạnh lại đưa anh về nhà, không cần một đồng nào từ anh, lại còn gả con gái cho anh khiến anh trở thành con rể của ông ấy. Lúc đó anh cảm động đến rơi nước mắt anh biết rằng mình đã gặp được người tốt.
Nhưng…
Người tốt thường sống không thọ. Vào năm thứ hai ở rể, Dương Thiên Mạnh bị tai nạn ô tô trở thành người thực vật, cũng may là ông ấy không chết, ít nhất thì anh vẫn còn có cơ hội để hiếu thảo và chăm sóc ông ấy phải không?
Dốc lòng chăm sóc trong hơn hai năm. Ba vợ cuối cùng cũng nói chuyện được nhưng vì nhiều lý do mà không phải lúc nào anh cũng có thể ở bên để nói chuyện nhiều hơn với ông ấy.
Muốn nâng cao thực lực, anh quyết định giải quyết xong chuyện ở thủ đô rồi trở về nói chuyện với ba vợ nhiều hơn.
Kết quả
Nghĩ đến đây, anh bật khóc quỳ xuống, cuối cùng anh cũng không thể che giấu nỗi đau buồn trong lòng mà khóc òa. “Ba, sao ba lại ra đi như thế này? Con còn chưa bảo hiểu được ba mà, ba dậy đi cho con có cơ hội bảo đáp ba đi mà, ba ơi…
Trần Hoàng Thiên khóc nghẹn không thành tiếng. Từ nhỏ anh đã không có cha mẹ, khó khăn lắm mới có một người ba yêu thương anh như vậy, giơ cũng bỏ anh mà đi, tâm tình này chỉ mình anh thấu hiểu.
Dương Ninh Vân cũng đã bật khóc.
Nhiều người cũng bị Trần Hoàng
Lúc này, Lý Tú Lam không nhịn được chửi bởi: “Đừng có giả bộ ở đây, Thiên Mạnh đã bị cậu hại chết, còn không biết xấu hổ mà khóc ở đây, sao không đập đầu chết trước quan tài của Thiên Mạnh rồi xuống đó mà báo hiếu ông ấy, ở bên ông ấy, đi cùng ông ấy?”
Vừa nghe những lời đó, khí thế hung hãn của Hoắc Ngọc Lâm nổi lên, xông tới tát vào mặt Lý Tú Lam, nghiêm khắc nói: “Mụ đàn bà chanh chua, miệng còn thổi hơn bồn cầu, dám ăn nói chua ngoa ngỗ ngược với anh Trần như vậy, tôi chém bà chết đấy bà có tin không?”
Nhiều người bị Hoắc Ngọc Lâm dọa cho sợ. “Tại sao ông lại đánh mẹ tôi!” Dương Bảo Trân nhảy ra ngoài. Chỉ vào mặt Hoắc Ngọc Lâm chửi rủa: “Tôi nói cho ông biết, bạn trai tôi là thiếu gia nhà họ Tiêu của tứ đại gia tộc ở thủ đô, ông dám đánh mẹ tôi, có tin tôi cho ông thảm hại hay không?”
Được biết, bạn trai của Dương Bảo Trân là thiếu gia nhà họ Tiêu ở thủ đô. Hoắc Ngọc Lâm trở nên sợ sệt. “Sợ rồi chứ gì?”
Tiêu Vũ Lương bước tới giễu cợt: “Sợ rồi thì quỳ xuống xin lỗi mẹ vợ tương lai của tôi đi, nếu không tôi sẽ cho ông biết tôi là ai đấy, ông không xong với tôi đâu!”
Chết tiệt!
Hoắc Ngọc Lâm chửi thầm trong lòng, nhìn Trần
Hoàng Thiên định nói gì đó thì Trần Hoàng Thiên đột nhiên nói: “Dám ở trước linh cữu của ba vợ tôi mà ngông cuồng. Ngô Việt Minh, bẻ chân tên này cho tôi.” “Da!”
Ngô Việt Minh bước ra và bắt lấy Vũ Lương. “Trần Hoàng Thiên, anh dám…
Rặc rặc!
Tiêu Vũ Lương vẫn chưa nói xong, Ngô Việt Minh liền giảm gãy chân anh ta. “A…!”
Tiếng la hét như giết lợn đột nhiên vang lên khắp linh đường.
Dương Bảo Trân sửng sốt Lý Tủ Lam choáng váng!
Người nhà họ Dương đều kinh ngạc!
Trần Hoàng Thiên xui quẩy đó mà lại dám bảo người giảm gãy chân của Vũ Lương, không sợ nhà họ Tiêu trả thù sao? “Anh điên rồi!”
Dương Ninh Vân tiến lên, đẩy vào người Trần Hoàng Thiên một cái: “Phương Thanh Vân vẫn ở trong tay bọn họ, anh dám đối xử với Vũ Lương thế này, không sợ Phương Thanh Vân và con anh không an toàn sao?
Nghe những gì Dương Ninh Vân nói, Trần Hoàng Thiên đột nhiên cảm thấy cô ấy có thể đã bị mình trách oan.
Thế là anh đứng lên. “Chú ý chút, ai nghe điện thoạt tôi đập vỡ hết!”
Nói xong, anh đạp lên ngực Tiêu Vũ Lương, ngồi xổm xuống, vỗ vào mặt Tiêu Vũ Lương, lạnh lùng nói: “Nói rõ chân tướng việc lần trước con tôi ngược đãi nếu không tôi cho anh chết thảm đấy” “Anh dám!”
Rặc rặc!
Ngay khi Vũ Lương nói vậy, Trần Hoàng Thiên càng giảm mạnh chân xuống làm gãy xương sườn của Vũ Lương. “A…!”
Tiêu Vũ Lương đau đớn kêu lên. “Có nói không?” Trần Hoàng Thiên lạnh lùng hỏi.
Dương Bảo Trân kinh hãi, vội vàng nói: “Anh thả Vũ Lương ra! Nếu như Vũ Lương có mệnh hệ gì, không chỉ anh phải chết mà Phương Thanh Vân và con của anh cũng phải chết, anh không nghĩ cho bọn họ sao? “Sự thật về con không còn quan trọng nữa, mau thả anh ta ra đi, nghĩ cho Phương Thanh Vân và con của anh kia kìa. Anh đã hại chết ba em rồi, đừng làm hại mẹ con họ nữa. Em xin anh đấy!” Dương Ninh Vân khóc và khuyên anh.
Trần Hoàng Thiên nhìn Dương Ninh Vân, chau mày hỏi: “Anh hại chết ba ư?”
Dương Ninh Vân đang định nói thì đột nhiên từ bên ngoài truyền đến một tiếng chửi rủa. “Súc vật, đó không phải Trần Hoàng Thiên sao? Hôm nay tôi nhất định phải giết chết anh!”
Khi vừa nói xong cầu đó liền thấy Dương Chí Văn bước vào cùng một ông già “Anh Chí Văn, người anh đưa đến có phải cao thủ không? Mau đánh chết cái tên xui xẻo này đi anh có mang theo chủ nhân không,, cứu Vũ Lương!” Dương Bảo Trân hét lên.
Dương Chí Văn cười rộ lên: “Trần Hoàng Thiên, lên thiên đường lại không muốn lại muốn xuống địa ngục, hôm nay anh không xong rồi!”
Trần Hoàng Thiên đứng lên, nhìn về phía Dương Chí Văn, lạnh lùng nói: “Đến đúng lúc lắm, hôm nay tôi xử anh một thể luôn.”