“Cái gì?”
Trần Hoàng Thiên vừa dứt câu, đám con cháu nhà họ Trần và nhà họ Tiêu đều vô cùng kinh ngạc.
Anh ấy muốn xử lý chúng ta sao?
Thật hay giả vậy?
Bọn họ biết nếu Trần Hoàng Thiên muốn đối phó bọn họ thì với thực lực của anh, bọn họ vốn dĩ không phải là đối thú.
Nhưng mà…
Bọn họ nghĩ rằng đã nằm thóp của Trần Hoàng Thiên nên không sợ anh dám động tới bọn họ. Nếu như anh dám thì đã xử lý bọn họ từ lâu rồi, sao có thể để bọn họ sống đến ngày hôm nay cơ chứ?
Hơn nữa, lúc đứa con gặp chuyện Trần Hoàng Thiên vô cùng tức giận, nhưng cũng không tới xử lý bọn họ. Dạo gần đây bọn họ còn không đụng chạm gì đến Trần Hoàng Thiên, anh càng không có lý do xử lý bọn họ. “Em ba, đừng quậy nữa!
Trần Hoàng Hạo cười vỗ vai Trần Hoàng Thiên, đi vòng qua Trần Hoàng Thiên rồi nói: “Anh biết cậu đến trường đua ngựa này chơi, tình cờ gặp bọn anh cho nên mới dọa bọn anh thôi. Có cho cậu một trăm lá gan đi nữa cậu cũng không dám động tới bọn anh đâu.”
Nói đến đây anh ta cười toe toét với Trần Hoàng Thiên “Đừng quên, Phương Thanh Vân và đứa con trong bụng cô ấy đang ở trong tay chúng tôi. Nếu cậu dám động đến chúng tôi, bụng của Phương Thanh Vân sẽ bị đá mười lần. Anh đoán chắc cậu cũng không dám lấy tính mạng của Phương Thanh Vân và đứa bé ra đùa giỡn đúng không?”
Trần Hoàng Thiên nở nụ cười: “Anh thật sự cho rằng tôi đang nói đùa với anh sao?” “Nếu không thì sao?” Trần Hoàng Hạo chế nhạo, chỉ vào đầu của hắn, giả bộ nói: “Đây, đánh vào đây này! Nếu như cậu không sợ anh về bảo thù lên người Phương Thanh Vân thì cậu cứ tới đi! Nào! Đến đánh một cú vào đây này, cậu có gan..
Anh ta còn chưa dứt câu.
Trần Hoàng Thiên không đánh vào chỗ anh ta chỉ thay vào đó, anh đánh vào sống mũi anh ta. “A!”
Trần Hoàng Hạo ôm mũi không ngừng lùi về sau, trong tay đột nhiên có cảm giác âm ấm, nhớp nháp, một cơn đau nhói xộc lên và tiến sâu bên trong cơ thể khiến anh ta kêu la thấu trời. “Chuyện này.”
Đám người Trần Hoàng Dương, Trần Hoàng Phong và Tiêu Hùng đều hết mực sửng sốt.
Tên nhóc này lại dám đánh thật “Trần Hoàng Thiên, con mẹ nó, cậu điên rồi! Dám ra tay nặng đến thế, cậu không sợ chúng tôi trả thù lên người Phương Thanh Vân sao?” Trần Hoàng Dương tức tôi bước ra nói. “Để tôi nói cho anh nghe vậy.” Trần Hoàng Thiên chắp tay sau lưng vừa đi một vòng quanh bọn họ vừa nói: “Lần này tôi trở lại thủ đô chính là vì báo thù. Các người đã ban cho tôi quá nhiều đau khổ rồi!
Có một câu nói rất hay: “Ba mươi năm trước biển Đông dậy sóng, ba mươi năm sau biển Tây bừng khí thế(*). Giờ đây đến phiên các cậu ấm cô chiêu ác độc các người gánh chịu đau khổ rồi.
Về phần Thanh Vân, tất nhiên là tôi sẽ không để cô ấy có chuyện. Các người dù muốn cũng đã không còn năng lực để trả thù cô ấy nữa đâu. Nói xong, anh quay về đứng đúng vị trí ban đầu, dùng ánh mắt u ám nhìn đám con cháu nhà họ Trần và nhà họ
Tiêu, như một con hổ đang nhìn đàn dễ non.
Bị Trần Hoàng Thiên nhìn như thế, đám con cháu nhà họ Trần và nhà họ Tiêu ai nấy đều nhợn cổ, nổi cả da gà. Bọn họ đều có một cảm giác, hình như lần này Trần Hoàng Thiên làm thật rồi! “Mẹ nó!”
Trần Hoàng Hạo buông tay ra, máu tươi đầy mặt, anh ta rống lên một tiếng dữ tợn: “Mày nghĩ rằng mày biết bay sao? Ở trước mặt người nhà họ Trần và họ Tiêu, mày chẳng khác nào một con kiến cả. Dám đánh tạo ra nông nỗi này, tao sẽ giết chết vợ con mày!”
Dứt lời, anh ta hét lên: “Gọi điện thoại, gọi điện về nhà đi! Tạo không tin mày không sợ Phương Thanh Vân và con cô ta chết, còn dám động vào bọn tao!”
Lời vừa dứt, đám con cháu nhà họ Trần như Trần Hoàng Dương, Trần Hoàng Phong đều lần lượt móc điện thoại ra. “Tịch thu hết tất cả điện thoại của bọn họ đi!” Hứa Minh Hiền ra lệnh.
Lời vừa dứt, một đám người ăn vận giống nhau ùn ùn xuất hiện tịch thu hết điện thoại di động của các cậu ấm cô chiêu này.
Tức thì, tất cả mọi người đều hoảng sợ. “Trần Hoàng Thiên, mày mày… mày muốn làm gì?”
Trần Hoàng Thiên cười lạnh: “Còn nhớ anh đã trói tôi sau lưng ngựa rồi kéo đi không? Hôm nay tôi dẫn các người tới trường đua ngựa chính là muốn các người nếm thử mùi vị bị ngựa kéo là thế nào.”
Nói đến đây, Trần Hoàng Thiên căn dặn thuộc hạ:
Ngay lập tức, đám thuộc hạ được phân công xong, người dắt ngựa thì đi dắt, người đi lấy dây thừng thì lập tức đi lấy.
Đám cậu ấm cô chiêu kia ai nấy đều run rẩy, mặt mày tái mét.
Bọn họ không dám tưởng tượng cảm giác bị ngựa kéo theo sau là như thế nào.
Đặc biệt là Trần Lam Ngọc, đôi môi run rẩy đi tới trước mặt Trần Hoàng Thiên, chua xót cầu xin: “Anh ba, anh không thể làm như vậy được. Em là em gái anh, anh nhẫn tâm trói em sau lưng ngựa sao?”
Bop!
Cô ta vừa nói dứt lời, Trần Hoàng Thiên đã tát vào mặt cô ta một cái. Cô ta ngã xuống đất, khóe miệng chảy máu “Bây giờ mới nhận mình là em gái của tôi sao? Lúc trước tôi ở nhà họ Trần, chính cô đã nhổ nước bọt vào tôi khi tôi bị đánh. Tại sao lúc đó cô không nghĩ tôi là anh ba của cô?
Lúc tôi bị trói để ngựa kéo đi, cô và Tiêu Hùng cùng cưỡi một con ngựa, chốc chốc cô lại bảo Tiêu Hùng cưỡi nhanh lên, hận không thể đưa tôi vào chỗ chết ngay lập tức. Sao lúc đó cô lại không nghĩ đến tôi là anh ba của cô cơ chứ?
Khi Thanh Vân bị trúng độc, cô ấy kêu hét cầu cứu, cổ họng như muốn rách ra. Sao cô không nghĩ tới đứa bé trong bụng cô ấy là con của anh ba cô chứ?
Giờ đây cô lại tự xưng mình là em gái tôi, cô thấy mình có tư cách đó sao?” Nghe Trần Hoàng Thiên vạch trần tội lỗi của mình, Trần Lam Ngọc không còn lời nào để nói. Cô ta đã hết cách để thuyết phục Trần Hoàng Thiên nhẹ tay.
Lúc này, một chục con ngựa một chục sợi dây thừng dày bằng ngón tay cái cũng được đưa đến. “Đừng! Đừng!” “Trần Hoàng Thiên, đừng gấp gáp! Xin anh đừng gấp gáp! Làm như vậy anh cũng không được lợi gì mà!” “Chuyện lần trước anh bị ngựa kéo đi, tôi không có cưỡi đầu, không liên quan gì đến tôi cả, anh đừng rút trận lên người tôi! Tha cho tôi đi!”
Đám con cháu nhà họ Trần và nhà họ Tiêu đều khóc than thảm thiết.
Trần Hoàng Thiên chẳng mảy may để ý đến bọn họ, trực tiếp ra lệnh: “Trói tất cả ra phía sau ngựa cho tôi, bất kể là nam hay nữ, kẻ nào dám chống cự thì Miyazaki, anh cứ việc đánh gãy chân bọn họ đi! “Vâng.”
Hàng chục người ngay lập tức bắt đầu trói đám con cháu của nhà họ Trần và nhà họ Tiêu, Miyazaki ở bên cạnh giám sát. “Trần Hoàng Thiên, mày làm như vậy rồi sẽ gặp quả báo. Ông nội tao nhất định sẽ khiến mày chết thảm. Bất kể lần này ai ra mặt cũng sẽ không ngăn được ông nội tao giết chết mày!” “Ha ha!”
Trần Hoàng Thiên cười lớn đáp: “Tiêu Hùng ơi là Tiêu Hùng, đừng lấy ông nội của mày ra uy hiếp tao nữa. Để tạo nói thật với mày vậy, em trai mày Tiêu Vũ Lương và Dương Bảo Trân ở Đông Đô đã ở bên nhau rồi, đã bị tao bẻ cổ chết rồi. Nếu như tao sợ ông nội mày trả thù liệu tao có làm thế không?” “Cái gì?”
Con người của Tiêu Hùng trợn đến mức xém chút nữa rơi ra ngoài, không dám tin hỏi lại: “Em trai Tiêu Vũ Lương của tao đã bị mày bẻ cổ chết sao?” “Không sai!”
Hứa Minh Hiền nói thêm: “Chính mắt tôi đã nhìn thấy, Dương Bảo Trân và bạn trai Tiêu Vũ Lương của cô ta đã bị chủ tịch chúng tôi bẻ cổ chết rồi.”
Đùng!
Toàn bộ đám con cháu của nhà họ Tiêu nghe như sét đánh ngang tai, cả người đờ đẫn.
Rốt cuộc tên nhóc này có ai chống lưng mà dám thực hiện cú trả thù ác độc đến như vậy.
Bọn họ khóc không ra nước mắt, hối hận vì bị lừa đến trường đua ngựa.
Chỉ mất một lúc đã trói hết bọn họ lại, giọng một người đàn ông vang lên: “Thưa chủ tịch, tổng cộng có 13 người, tất cả đều đã bị trói, chờ lệnh của ngài”
Trần Hoàng Thiên lãnh đạm nói: “Sắp xếp 13 người giỏi cưỡi ngựa ra, tôi muốn bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất cưỡi ngựa chạy khắp trường đua mười vòng.” “Vâng.” (*) Thế sự đổi dời, thịnh suy vô thường!