Chàng Rể Đào Hoa

Chương 568


trước sau

Chương 568

Mà Dương Ninh Vân cũng xứng đáng với tình yêu của anh như vậy.

Anh cũng muốn được ích kỷ một lần, không muốn phụ lòng của ai trong bất kỳ hai người này!

“Hu hu…”

Nghe những lời này của Trần Hoàng Thiên thì Phương Thanh Vân lập tức rơi nhiều nước mắt hơn.

Cái mà cô ấy muốn không phải là một danh phận hay sao?

Hôm nay, Trần Hoàng Thiên đã cho cô một cái danh phận, chính cô ấy cuối cùng cũng có thể được coi là vợ chồng với Trần Hoàng Thiên, không còn là người phụ nữ bị Trần Hoàng Thiên phụ lòng!

Cô ấy cảm thấy rất vui vẻ, nhưng lại cảm thấy mình không có tư cách đó, vì vậy liền nói: “Cậu ba, cậu không ghét bỏ Thanh Vân đã từng làm một phục vụ quán bar, bị rất nhiều người đàn ông ôm hôn hay sao?”

Trần Hoàng Thiên nhẹ nhàng cười cười nói: “Anh không quan tâm mấy chuyện như vậy, bởi vì anh cũng không phải là một người đàn ông sạch sẽ, huống chi cũng do em vì con vì cái nhà này nên mới bị như vậy, em chính là người sạch sẽ nhất, làm sao mà anh có thể ghét bỏ được?”

Nói đến đây, Trần Hoàng Thiên hôn lên chiếc miệng nhỏ nhắn của cô ấy.

Một đêm như nằm mơ!

Sáng hôm sau.

Ở nước Mỹ phía xa, Hàn Tử Minh nhận được điện thoại của Lý Nam Cương gọi đến.

“Minh chủ, đại nội mời chúng ta tham dự đại hội võ đạo hòa bình, nói muốn bảo vệ Lam Hoa luôn được hòa bình, đã tranh thủ vài chỗ tốt ở bên đó cho minh chủ, mục đích là về sau tất cả môn phái đều sẽ thân cận với môn phái của chúng ta thêm một chút, thành lập nên một liên minh võ đạo lớn đoàn kết với nhau, vậy thì anh có muốn đi hay không?” Lý Nam Cương hỏi.

Hàn Tử Minh nói: “Đi, tại sao lại không đi, hiện tại thì chưởng môn của Long Hổ Tông và phái Nga Mi đều đã được giải độc, đại nội sợ bọn họ sẽ đánh nhau với chúng ta cho nên muốn tác hợp cho mọi người cùng hòa bình phát triển, hơn nữa bọn họ cũng biết rõ là thế lực của chúng ta mạnh, cho nên có vẫn luôn cố gắng đứng về phe của chúng ta, chúng ta có thể nhận được nhiều lợi ích tốt như vậy, còn có thể áp chế lại những gia tộc môn phái

không sợ chúng ta, chúng ta nhất định phải tham gia, về sau trong giới võ đạo của Lam Hoa này chúng ta chính là thiên hạ, trong giới võ đạo chỉ có một người có quyền lên tiếng, đó chính là Hàn Tử Minh tôi.”

“Vâng thưa minh chủ, bây giờ tôi sẽ đi thông báo cho mọi người biết, sẽ đi tham gia đại hội võ đạo hòa bình, để cho Hàn Môn của chúng ta là hoành tráng nhất!”

Ba ngày trôi qua rất nhanh.

Đến ngày mở đại hội võ đạo hòa bình.

Ngày hôm nay, tất cả những gia tộc võ đạo từ khắp nơi trên đất nước đều đi đến thủ đô.

Mà Trần Hoàng Thiên cũng xuất phát đến thủ đô.

“Cậu ba, anh muốn làm cái gì thì em đều không ngăn cản, em chỉ hy vọng anh có thể bình an trở về, mọi người trong nhà đều cần anh, Cẩm Niên cũng cần có tình yêu của cha, anh nhất nhất định phải an toàn trở về anh có biết không?”

Phương Thanh Vân sửa lại cổ áo cho Trần Hoàng Thiên, giúp Trần Hoàng Thiên dán bộ râu giả, sau đó lại đội thêm một chiếc mũ cho Trần Hoàng Thiên, rất nhẹ nhàng nói.

Mặc dù Trần Hoàng Thiên đã bảo cô ấy gọi thẳng tên nhưng từ nhỏ đến lớn cô ấy đều đã gọi Trần Hoàng Thiên như vậy, đây cũng chỉ là cái xưng hô mà thôi, cô ấy vẫn thích gọi Trần Hoàng Thiên là cậu ba, bởi vì cô ấy biết ở trong tim của anh thì Dương Ninh Vân đã chiếm một vị trí lớn, nếu như cô gọi là ông xa hay là tên thì rất không ổn, sợ sau này nó sẽ trở thành thói quen, sau khi Dương Ninh Vân trở về nghe thấy thì sẽ cảm thấy không thoải mái.

Cô ấy biết rõ chuyện mình và con trai có thể còn sống sót là đều nhờ vào Dương Ninh Vân đang phải trả giá, cho nên cách nhìn của cô ấy đối với Dương Ninh Vân cũng đã thay đổi rất lớn, cảm thấy Dương Ninh Vân là một người phụ nữ ngốc nghếch luôn hãm hại Trần Hoàng Thiên như lúc trước nữa, mà bây giờ cảm thấy Dương Ninh Vân thật vĩ đại, vì cái nhà này mà hi sinh rất nhiều, càng lúc càng bội phục cô ấy.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện