Tiếp theo, sẽ có một lượng tiền vốn khổng lồ đổ về.
Tập đoàn Uyển Như phụ trách kỹ thuật, cũng phụ trách giám sát.
Cụ thể tiến hành kinh doanh thế nào thì toàn bộ giao cho đối tác, điểm này, là điều quan trọng mà rất nhiều người xem trọng khi muốn hợp tác với Tập đoàn Uyển Như.
Cùng chung kỹ thuật, điều khoản rõ ràng.
Tập đoàn Uyển Như sau này, chủ yếu hướng về cải tiến kỹ thuật và khai thác.
Bộ phận nghiên cứu khoa học do Lan Kiều chủ trì đang chuẩn bị đi vào hoạt động.
Hợp tác với nhiều trường đại học ở Phương Đông, đồng thời thiết lập mối liên hệ với một số nhà khoa học hàng đầu thế giới.
Về việc thu hút nhân tài, quy tắc của Lan Kiều là, chỉ cần có thể thì sẽ lôi kéo cho bằng được, chỉ cần là người có tài, không tiếc số tiền lớn.
Cả vùng núi phía tây thành phố, sắp xây dựng các phòng thí nghiệm lớn.
Đây là một việc rất tốn tiền, nhưng chỉ cần vượt lên trước, thì có quyền lên tiếng.
Những kỹ thuật mà Giang Hải có được cũng không phải của mình, mà là lấy cắp bản quyền.
Không muốn xảy ra chuyện, không muốn Phương Đông bị nhằm vào.
Thứ nhất là bảo mật, thứ hai là phát triển ngay lập tức các giải pháp công nghệ cao cấp hơn để thay thế.
Khoa học kỹ thuật, mới là lực lượng sản xuất quan trọng nhất.
Truyện Mạt Thế
Một dự án cuối cùng đạt được thỏa thuận, không khí bữa tiệc đạt tới đỉnh điểm.
Mà lúc này, Bạch Hiệu đã im lặng rời đi từ lúc nào.
Đối với việc này, Giang Hải không quan tâm.
Tuy trong lòng anh hiểu, Bạch Hiệu đến thành phố Giang Tư chính là muốn kiếm chuyện, nhưng đối với Giang Hải mà nói, anh lại mong là như thế.
Vừa lúc có thể cho anh lý do diệt tận gốc.
Bữa tiệc kết thúc viên mãn, nhưng vấn đề làm cho Giang Hải đau đầu đến rồi.
Trên xe, ghế phụ đã bị Tạ Hương Lam chiếm lấy.
Cố Uyển Như lại ngồi ở sau.
Chiếm chỗ.
"Thục Nhi, em muốn đi đâu đây?" Giang Hải cười gượng.
"Đương nhiên là về nhà với anh rồi." Tạ Hương Lam tùy tiện nói: "Em đã nói với cô ấy rồi, em làm lớn, cô ấy làm bé."
Giang Hải nhếch khóe miệng.
Mặt Cố Uyển Như rũ xuống, không biết trong lòng đang nghĩ cái gì.
Mở cửa xuống xe, Giang Hải ngồi vào ghế sau, dịu dàng nắm chặt tay của Cố Uyển Như.
Cố Uyển Như hoảng sợ muốn rút tay về.
Cuối cùng, không thể giãy dụa.
Mặt cô đỏ bừng, nước mắt tủi thân trào ra.
Giang Hải nói: "Hôm nay đúng dịp này để anh giải thích chút."
Tạ Hương Lam bĩu môi: "Em chả thèm để ý thì thôi, cô ấy thật nhỏ mọn."
Trán của Giang Hải đổ mồ hôi lạnh, ông trời sao lại tạo ra cái cô Tạ Hương Lam chán ngắt này.
"Vợ à, em biết đó, lúc anh còn nhỏ, nhà anh đã định hôn cho anh với Lan Kiều."
"Việc này trải qua nhiều năm như vậy, cái gọi là hôn ước đã trở thành chuyện đùa."
"Về phần Tạ Hương Lam..."
Giang Hải đau đầu, việc này thật đúng là không dễ giải thích lắm.
Cố Uyển Như nhìn về Giang Hải, trong ánh mắt lộ vẻ chờ mong.
Cô hy vọng chuyện này là giả biết bao, cô hi vọng Giang Hải không có gì quan hệ gì với Tạ Hương Lam.
Giang Hải nói: "Anh đúng là phải bái thiên địa với cô ấy..."
"Nhưng, bọn anh không phải vợ chồng thật."
Giang Hải rất muốn nói sự thật, trong lòng lại biết, lý do của Giang Hải nhất định sẽ không được Cố Uyển Như tán thành.
Tạ Hương Lam là thánh nữ của núi Chu, cần phải gả cho người đàn ông mệnh cứng để tránh hung thần, mà cả đời này cô ấy cũng phải gìn giữ sự trong trắng, không thể sinh con.
Nhưng nếu anh nói thật, chắc chắn Cố Uyển Như sẽ nghĩ đây là chuyện ngày xưa mới có.
Tạ Hương Lam quay đầu sang chỗ khác: "Anh ấy nói đúng, cái khác khó mà nói, nhưng tôi chắc chắn sẽ không giành ngủ cùng anh ấy."
"Đúng không? Anh Giang!"
Biểu cảm của Cố Uyển Như rất khó hiểu, đây là mối quan hệ gì?
Khuyên can mãi, cuối cùng cũng thuyết phục được Tạ Hương Lam ở khách sạn.
"Khi nào thì anh đi núi Chu?"
Giang Hải trầm ngâm một lát: "Mấy ngày nữa."
"Được, em đợi anh đi cùng." Tạ Hương Lam thản nhiên cười, vẫy tay với Cố Uyển Như trên xe: "Tạm biệt, em gái!"
Quay về ngồi vào xe, khí thế Giang Hải biến đổi, ánh mắt thâm thúy, cũng trở nên nghiêm túc.
"Vợ à, việc xây dựng nền móng của thành phố Giang Tư, bảo vệ cải tạo môi trường còn cần bao nhiêu tiền vốn?"
Cố Uyển Như thở dài nói: "Sao tự nhiên anh lại hỏi cái này?"
Giang Hải sờ cằm: "Có người muốn đưa tiền cho thành phố Giang Tư, nếu đòi ít quá thì hơi ngại."
"Ai đưa tiền?" Cố Uyển Như hỏi.
Giang Hải lặng lẽ cười.
Gửi cho Tần Hiên một tin nhắn.
"Em với Tạ Hương Lam..." Cố Uyển Như vẫn hơi không tự tin.
Lúc này cô mới biết được, Giang Hải quan trọng với cô biết bao nhiêu.
Ở bữa tiệc, mỗi việc mà Cố Uyển Như làm đều rất máy móc, như một cái xác không hồn.
Cô biết tiếp theo phải đối mặt cái gì, muốn chạy trốn, trong lòng không yên, sợ Giang Hải biến mất trong cuộc đời của cô.
Nhưng, cô không thể không đối mặt.
Lời giải thích của Giang Hải làm cho cô nhẹ nhàng thở phào, nhưng từ đầu đến cuối vẫn có cảm giác nguy hiểm.
Giang Hải, không giải thích về Diệp Thụy Nguyệt.
Không tránh được cô sẽ nghĩ nhiều, chẳng lẽ giữa họ...
Giang Hải yên lặng, nhanh chóng cầm lấy tay của Cố Uyển Như: "Vợ, em phải tin tưởng anh."
Bảo vệ ở bữa tiệc dưới sự sắp xếp của Tần Hiên đã rời đi, nhận được tin nhắn của Giang Hải, vui mừng muốn khóc.
Có Thất Hồn đi theo, thì sợ gì cao thủ?
Anh ta đã yêu cái cảm giác được huênh hoang rồi, đây mới là sự nghiệp của đời người.
Chẳng qua, làm gì cũng nhờ vào sự chăm chỉ của mình, Tần Hiên nắm chặt hai tay, tiếp theo, anh phải gia tăng huấn luyện, hoàn thành vượt mức nhiệm vụ huấn luyện mà Thất Hồn đã sắp xếp.
Chỉ có càng mạnh, thì lúc huênh hoang mới không bị lộ.
Ánh mắt dần trở nên quyết tâm.
"Dám đến thành phố Giang Tư gây sự, muốn phân chia một chén canh tại đây, tiền, chuẩn bị xong chưa?"
Bạch Hiệu trở lại biệt thự, lúc này, một tên đầu gấu cường tráng xăm khắp người đang chờ anh ta.
"Anh Bạch."
Bạch Hiệu ừ một tiếng, lập tức nhìn về phía người còn lại, Huyền Bảo Khang.
Huyền Bảo Khang hèn mọn tới cực hạn, nỗi hận đối với Giang Hải lại đạt tới tột đỉnh.
Việc hợp tác của Huyền gia với tập đoàn Uyển Như, cứ thế mà bị đồ vô dụng Huyền Thanh kia làm cho tan tành rồi.
Không chỉ có như thế, còn xảy ra xung đột với Giang Hải.
Vì để lấy mặt mũi lại cho Huyền gia, người con gái mà Huyền Bảo Khang yêu nhất cũng phải để cho Diệp Kinh Lạc chơi không rồi.
Phải biết rằng, trong bụng của vợ anh ta còn có cháu của Huyền gia.
"Huyền Bảo Khang, nghĩ xong chưa?" Bạch Hiệu cười gian.
Huyền gia ở thành phố Giang Thanh, không tính là nhà giàu có lớn lao gì, nhưng nếu làm việc cho nhà họ Bạch, sẽ tiện cho nhà họ Bạch vươn thế lực đến bên này.
Con chó đưa đến cửa, ngu sao mà không nhận.
"Huyền gia? Muốn cái gì?" Bạch Hiệu khinh thường nói: "Chỉ cần đây là thứ nằm trong tỉnh này, tôi đều có thể cho."
"Nhưng..."
Huyền Bảo Khang là người thông minh, lập tức xoay người: "Huyền gia, nhất định sẽ vì nhà họ Bạch mà sai đâu