Giang Hải tuy không để tâm tới lời của người phụ nữ kia, dù gì cái chính của những người này không ảnh hưởng tới anh, mục đích của anh là mua xe.
Cố Uyển Như cảm thấy những câu nói kia như muốn xúc phạm mình: "Đi thôi, chúng ta không cần xe."
Giang Hải nhẹ giọng với Cố Uyển Như: “Dù gì chỉ là chiếc xe, chúng ta không cần quan tâm người không đáng.”
“Làm thủ tục và hóa đơn cho tôi đi!” Giang Hải đưa thẻ cho cô nhân viên rồi nói.
Linh Kha gật đầu như gà mổ thóc: "Vâng, anh chị chờ tôi một chút, tôi sẽ xong nhanh thôi."
Linh Kha cầm chiếc thẻ, lòng cô ta vô cùng vui mừng, đây là gì? Chính là đơn hàng đầu tiên của cô đó nha, với một nhân viên mới như cô thì việc này quá mức vui mừng.
Nhưng Linh Kha chưa vui mừng được bao lâu, giám đốc tiêu thụ ngăn cô lại.
“Đưa đây, đơn hàng này cô nghĩ là của cô sao?”
Linh Kha bất ngờ, hơi ngẩn người.
“Tôi là người đón tiếp, cũng là người cho cô cơ hội thực tập thực tiễn, đừng nghĩ đó là công sức của mình chứ.”
“Nhưng mà, giám đốc, vị khách này là tôi…” Linh Kha vẫn muốn giải thích.
“Cô nên tự làm tốt việc của mình, đừng tranh giành công lao như thế.”
Linh Kha không biết phải làm sao, trong lòng vô cùng ấm ức. Giám đốc tiêu thụ đang chuẩn bị đi làm thủ tục, lại bị Giang Hải ngăn cản.
“Khoan đã!”
Thái độ của vị Giám đốc tiêu thụ này thay đổi 180 độ, cười đon đả, niềm nở như lấy lòng. Nhìn như muốn bán thân cho Giang Hải vậy.
Nụ cười giả tạo kia làm cho Giang Hải vô cùng chán ghét, một người bắt người mới, lại còn khinh người thế kia, thái độ xoay chuyển như chong chóng. Bản chất vô cùng hèn hạ.
Giang Hải đưa thẻ tín dụng cho Linh Kha: “Thật ra tôi thấy cô nhân viên này rất tốt, dù tôi có nghèo hèn thì cô ấy vẫn không khinh tôi. Còn xe của cô, tôi sợ mình không mua nổi xe của cô đâu.”
Linh Kha cầm thẻ kia, hơi bất ngờ. Còn vị tổng giám đốc kia sắc mặt tái mét, chỉ có thể trừng mắt nhing Linh Kha.
Cố Uyển Như được hướng dẫn làm thủ tục cứ như người trên mây. Có vẻ nhu Giang Hải quá nhiều tiền không biết để đâu cho hết thì phải, nào là nhà, còn có xe.
Anh ta là lái xe sao?
Khi lái thử xe, Giang Hải cũng hiểu tại sao Cố Uyển Như đã có bằng lái mà vẫn cần tài xế rồi. Kỹ năng lái xe của cô thực sự là…
Giang Hải thở dài, nếu không phải anh phản ứng nhanh chắc chiếc xe này đâm vào đâu rồi cũng không biết nữa. Thật sự không nên bán xăng cho phụ nữ a.
Vì vậy, Giang Hải vẫn phải lái xe, tốc độ rất chậm, dù đang lái xe vẫn không quên nắm tay Cố Uyển Như.
Cô thắc mắc: “Thật ra…anh làm gì?”
“Em muốn hỏi khi nào? Nếu là trước đó thì anh làm gì em biết rồi, còn giờ thì anh là rể của cha mẹ em.” Giang Hải dịu dàng nói.
Cố Uyển Như vẫn không từ bỏ: “Tôi cần sự thật.”
“Anh nói thật!”
“Thôi vậy” Cố Uyển Như cũng không tiếp tục chất vấn.
Tại Trung tâm thương mại lớn của Thành phố Giang Tư.
Cố Vân Lệ đang đẩy Lôi Nhân Hào đi mua sẵm, bao nhiêu thứ đồ đắt tiền, hàng hiệu. Cố Vân Lệ sắm sửa cho Lôi Nhân Hào, mua thêm nhiều đồ thì số tiền kia vẫn chưa vơi đi bao nhiêu.
Thấy cửa hàng trang sức, Cố Vân Lệ muốn thử mua vài bộ trang sức cùng ít đồ cho Cố Uyển Như.
Nhân viên tư vấn đon đả: “Kính chào quý khách! Quý khách cần gì ạ.”
Nhìn giá cả, Cố Vân Lệ hơi suy nghĩ, thực sự rất cao, nhưng số tiền kia tiêu mãi không hết, dù gì bà chịu khổ bao năm, con gái cũng theo bà chịu khổ. Cũng nên mua cho con gái với mình vài bộ nữ trang.
“Tôi muốn lấy bộ này, đây…và đây nữa.” Nhân viên kinh ngạc, bộ trang sức này giá đều nằm vài chục triệu, hai người khách chỉ mặc đồ bình thường. Nhân viên suy nghĩ không biết làm sao hai người này có khả năng mua được những thứ này.
Nhưng khi thanh toán tính phí, Cố Vân Lệ lấy thẻ ra thì nhân viên lại vô cùng kinh ngạc.
Trên thẻ ghi rõ mệnh giá. Vị khách kia lại dùng mua trang sức? Số lượng cũng không phải ít nha.
Nhân viên lúng túng: "Bà không có tiền cũng không nên trêu đùa thế, chúng tôi rất bận."
"Tôi đã xem rồi, tiền trong thẻ vẫn còn, mua xong vẫn có thể còn dư ra."
"Thẻ này sợ là không có đủ tiền đâu.” Nhân viên vứt thẻ qua bên cạnh.
Cố Vân Lệ lo lắng: "Trong đó có tiền mà."
Cả hai chị lấy tiền mua kính cho Lôi Nhân Hào, sau đó mua sắm ít thứ thì tới đây. Tiền chưa tiêu hết, sao lại như thế?
Nhân viên thử kiểm tra thì số dư kia làm cho họ ngạc nhiên.
Nhân viên vẫn chưa bao giờ thấy trường hợp này, thẻ mua sắm giá trị lớn lại nằm trong tay vợ chồng những người bình thường kia sao? Vô lý!
Cố Vân Lệ quá bình thường, làm sao có thẻ này chứ? Bình thường những loại thẻ này dùng để tặng sếp hay trong việc làm ăn, thay vì