Giang Hải luôn ở trong chỗ tối theo dõi.
Rót thuốc xong không bao lâu, người da trắng kia quả nhiên khôi phục một ít ý thức.
Người da trắng nửa sống nửa chết trong miệng thổi ra khí lạnh, mặc dù sắc mặt có một chút huyết sắc, nhưng vẫn khó coi gần chết.
Qua nửa ngày, người da trắng đó đã khỏe lên rất nhiều.
Một đen một trắng, hai người lúc này mới cõng người rời khỏi.
Đi ra ngoài mấy cây số thì có người tiếp ứng, rồi lại qua một ngọn đồi.
Ở phía bên kia của sườn núi rất nhanh truyền lại tiếng ồn lớn, một chiếc trực thăng cỡ nhỏ nhanh chóng bay xa.
Giang Hải trầm tư rất lâu rồi mới rời khỏi.
Sâu trong hẻm núi, một hàng bia đá đứng sừng sững, mỗi tấm bia đá chỉ có hai chữ, Đế vương.
Cái tên Đế vương, canh giữ Phương Đông, không ghi danh tiếng.
Đảm nhiệm với tư cách là Đế vương, thậm chí sẽ không lưu lại tên tuổi, cũng không cần người đời sau tưởng nhớ.
Giống như Giang Hải đã nói, tự có ông trời chứng giám.
Đế vương chỉ cần xứng đáng với trái tim của bản thân.
Xoay người nhìn về phía vách núi, trong đó có một hang động ẩn, Liễm Sơn Đỉnh đang ở trong đó.
Liễm Sơn Đỉnh nặng như bàn thạch không ai biết làm sao mà lại vận chuyển lên đây được, đỉnh này thậm chí còn lớn hơn miệng hang vài phần.
Rủ mí mắt xuống, Giang Hải lấy ngôi sao Quang Luân ra, cả thìa đá nữa.
Ba thứ đồ này và đỉnh có liên hệ kì diệu với nhau, thuận theo khoảng cách tiếp cận mà ngày càng mãnh liệt, hình như đang thôi thúc Giang Hải đứng đến phía trước đỉnh.
Nơi đặt định là cấm địa của Tạ gia, nhưng lúc này Giang Hải không chú ý nhiều đến vậy.
Giang Hải chạy mấy bước lấy đà rồi phi lên, trong nháy mắt đã trèo lên hơn mười mét.
Vách núi thẳng và dốc, không có nơi đặt chân, chỉ có một ít khe đá thưa thớt trước mắt mới có thể đặt một ngón tay vào.
Nhưng đối với Giang Hải mà nói tiếp tục trèo lên không phải là việc khó.
Móc tay vào khe đá, dồn sức vào cánh tay cong lên, vặn eo một cái, cả người giống như bị bật ra.
Tiếp đó, lại lần nữa móc vào khe đá.
Ở trong hẻm núi luôn luôn có gió mạnh, Giang Hải giống như đong đưa trong gió vậy.
Chỉ một chút không thận trọng thì sẽ thịt nát xương tan.
Thở chậm lại, Giang Hải tiếp tục tiến về phía trước.
Trong lòng dần dần xuất hiện một khát vọng, ba thứ đồ vật này như đang nôn nóng để được gặp nhau.
Với khả năng của Giang Hải nếu như bị người yêu thích leo núi nhìn thấy nhất định sẽ vô cùng ngạc nhiên.
Có dù là người học võ cũng không làm được.
Càng lên phía trên, gió cũng dần dần mạnh hơn, mỗi một lần bay lên đều phải suy xét sự ảnh hướng của gió.
Nhưng cái này không hề ảnh hưởng đến tốc độ của Giang Hải, mỗi một lần ngừng lại cũng chỉ có một giây.
Giang Hải đã trèo suốt lên trên gần hai trăm mét, quay người nhìn xuống rừng rậm giống như rêu bên cạnh mương.
Cuối cùng Giang Hải vươn mình chui vào hang đá.
Ngồi xuống đất, thở phào nhẹ nhõm.
Liễm Sơn Đỉnh được cất giấu trong bóng tối.
Nhưng khi Giang Hải xoay người tiến vào, nó lại phát ra ánh sáng lấp lánh.
Liễm Sơn Đỉnh đang ở trên bệ đá, vô cùng dày và nặng, khí thế hùng vĩ.
Chậm rãi đi đến gần, Giang Hải lấy ngôi sao Quang Luân ra.
Ngôi sao Quang Luân nằm trong bàn tay hóa thành ánh sáng lấp lánh rồi chậm rãi phiêu tán.
Một luồng nhiệt chui vào trong cơ thể Giang Hải chảy chậm rãi, các bộ phận của cơ thể vô cùng thoải mái.
Thìa đá lơ lửng trên không trung, xuất hiện đồ án khó hiểu ở bên dưới, chuyển động chậm rãi thấy được vô số địa hình sông và núi, muông thú lần lượt xuất hiện.
Luồng nhiệt tập trung đến ngực của Giang Hải, vặn thành một khối tròn.
Giang Hải thở dốc, khuôn mặt méo mó, trên dưới toàn thân gân xanh đều nổi lên!.
Ở ngoài núi Lam Lam, Tạ Hương Lam đỡ ông cụ, khuôn mặt nghiêm túc nhìn hướng về đỉnh núi Lam Lam.
“Từ hôm nay trở đi, cung Kim Ô không còn nữa.
” Ông cụ giọng nói nặng nề, nhưng lại như trút được gánh nặng.
“Nơi này cũng không còn là nơi cực kỳ nguy hiểm nữa.
”
“Trải qua mấy nghìn năm, sứ mệnh của Tạ gia cuối cùng cũng kết thúc rồi.
”
Xoay người nhìn về Tạ Hương Lam: “Con đường sau này chỉ có bản thân cháu mới nắm vững được.
”
Sắc mặt Tạ Hương Lam nghiêm túc, trịnh