Anh Huyền liếm môi, bàn tay đang mò mẫm trên người Thiển Lý bỗng dưng véo một phát thật đau.
Thiển Lý bị đau, rên la một chập.
Ngậm lấy điếu thuốc, hung hăng hút một hơi thuốc, xoay đầu nhả đầu thuốc lá ra, mặt lộ vẻ dữ tợn, dùng chân hung hăng dụi tắt tàn thuốc.
Xa bên đường, huýt sáo ra hiệu cho những tên cưỡi motor kia, đưa ngón tay bỉ ổi ra hiệu cho bọn họ.
Cầm lấy điện thoại cười lạnh lùng: "Lát nữa tất cả mọi người đều đi hết, tìm chỗ vắng người rồi mới ra tay."
Ra khỏi trung tâm mua sắm, Giang Hải chỉ liếc nhìn về phía Thiển Lý có 1 lần.
Cô gái này thành thật còn tốt, nếu còn hành động bất chính nào, Giang Hải cũng không tính buông tha cô lần nữa.
Hai người Giang Hải lên xe, lái ra ngoại ô.
Cố Uyển Như sửa sang lại quần áo vừa mua, lấy ra một bộ, xem kỹ xem có vừa dàng người Giang Hải không.
"Cũng không biết anh mặc có vừa không."
Giang Hải cười: "Em mua mà còn sợ không vừa sao? Chắc là chỉ có đồ lót là phải đo lại xem là to hay nhỏ."
Dạo này, Giang Hải nói chuyện bậy bạ càng ngày càng rõ ra rồi.
Đã ôm nhau ngủ chung giường rồi, còn bước tiếp theo thì chỉ là vấn đề thời gian.
Cố Uyển Như hắng giọng một cái, mặt đỏ tới mang tai.
"Anh nói xàm nữa là em kệ anh luôn đó."
Liền đó cô phát hiện có gì đó sai sai: "Anh lái đi đâu đấy? Đây không phải đường về nhà."
Nhìn kính chiếu hậu, một đám xe gắn máy cứ như một đám ruồi vo ve bám theo đuôi.
Giang Hải cười lạnh lùng, thật đúng là tự tìm chết.
Nếu đã muốn cầu xin tôi hành hạ các người, Giang Hải không ngại giết gà dọa khỉ.
Giang Hải nói: "Vợ yêu à, đến bờ biển hóng gió không?"
"Em mệt rồi, hay là về nhà đi." Cố Uyển Như đi mua sắm cũng là tranh thủ lúc rảnh rỗi, đi cả buổi trời, cũng mệt mỏi rồi.
Giang Hải cũng không nhiều lời, thấy mình cũng đã ra khỏi thành phố, đạp phanh ngừng xe ven đường.
"Vợ à, đợi anh giải quyết xíu phiền phức cái đã."
Cố Uyển Như tưởng Giang Hải muốn đi ‘hái hoa bên đường’, bèn đỏ mặt không nói gì, chỉ xoay đầu qua hướng khác.
Phía sau xe, Anh Huyền chở Tô Đồng, dùng tay ra hiệu, định ra lệnh cho đám đàn em đằng sau vượt lên chặn đầu xe Giang Hải.
Không nghờ, lúc này, Giang Hải lại chủ động dừng xe đậu ở ven đường.
"Tên nhóc này, thật là biết chọn chỗ tốt." Anh Huyền hơi sửng sốt một chút, đảo mắt nhìn hoàn cảnh chung quanh bèn nhe răng cười.
Lập tức chỉ huy bọn tay sai phân bố bốn phía, bao vây cả người lẫn xe.
Liếm chiếc môi khô khốc, anh ta nhìn xuyên qua cửa sổ xe để dò xét Cố Uyển Như.
Cố Uyển Như nắm tay Giang Hải từ trung tâm thương mại đi ra, mặc dù chỉ là từ xa nhìn thoáng qua, cũng đã động lòng dục vọng với mỹ nhân này.
So với ả Thiển Lý dâm đãng lăng loàn đê tiện này, Cố Uyển Như đích thực là một đóa hoa sen yêu kiều trong trắng.
Giang Hải từ trên xe bước xuống.
Nhìn về phía Anh Huyền, khóe môi anh nhếch lên cười thản nhiên, nhưng ánh mắt đó, rất là mạnh mẽ sắc bén.
Chậm rãi đi về hướng Anh Huyền, dáng người anh cao ngất, tuy không phải là quá cường tráng, nhưng cũng đủ khiến người khác cảm thấy nguy nga.
Cả người Giang Hải toát lên sát khí, khiến những người chung quanh cảm thấy dường như mình đang bị một con mãnh thú nhìn chằm chằm vậy.
Thót tim hoảng sợ!
Nổi cả da gà, lạnh cả sống lưng!
Gặp lại Giang Hải, Thiển Lý căm phẫn nghiến răng nghiến lợi.
Thiển Lý cũng không quan tâm tại sao Giang Hải lại chủ động đỗ xe, đối với cô mà nói, việc chủ động đỗ xe này như là tự chui đầu vào rọ.
Bên Anh Huyền, có những hai ba mươi người.
Trên chiếc xe motor, Thiển Lý vẫn ôm khư khư Anh Huyền, cơ thể đầy đặn mạnh bạo cọ cọ vào lưng anh ta.
Ỏng ẹo nói: "Anh Huyền, chính là anh ta, một tên đi ở rể mà thôi, chỉ cần đánh nó tàn phế, em nhất định vui vẻ với anh tới bến."
"Chỉ cần anh muốn, vui vẻ với anh bao nhiêu lần cũng được."
"Anh thích tư thế nào, em sẽ thỏa mãn anh tư thế đó..."
Thiển Lý đi nước cờ thật hay.
Đánh Giang Hải tàn phế để báo thù, lại còn được Anh Huyền thỏa mãn, một mũi tên trúng hai con nhạn.
Cơ thể Anh Huyền cứ như cái máy đóng cọc siêu mạnh ấy, chỉ cần nghĩ thôi cũng đủ khiến cho cả người Thiển Lý mềm nhũn ra rồi.
Phụ nữ được tạo nên từ nước, gặp được Anh Huyền, Thiển Lý cảm giác mình lúc nào cũng đang chảy nước vậy.
Lúc trước, Thiển Lý muốn Giang Hải trở thành con cờ dưới váy của cô ta.
Bây giờ thì Thiển Lý tàn nhẫn muốn đánh tàn phế hết ba cái chân của Giang Hải.
"Ngoại trừ anh ta, còn có cô gái trên xe kia nữa."
"Cũng thế, Anh Huyền, nhất định phải cào rách mặt cô ta."
Trong mắt cô ta lộ ra vẻ tàn ác ma mị, Thiển Lý õng ẹo nói: "Anh Huyền, con nhỏ kia là bạn học em, nhưng mà em bực mình rồi.
Cho cô ta vui vẻ chơi đùa với đám anh em bọn anh một chút, xong chuyện cứ cào nát mặt cô ta là xong."
Có đám anh em của Anh Huyền ở đây, Thiển Lý lại gọi ý thêm một ý tưởng hay nữa.
Thậm chí Thiển Lý còn đem cơ thể của mình ra đánh đổi như con cờ, trong mắt Thiển Lý mà nói, vụ trao đổi này, chắc chắn chỉ có lời mà không lỗ.
Ánh mắt Thiển Lý lộ ra vẻ dữ tợn.
Nhưng mà, Anh Huyền lại không nhúc nhích động thủ gì.
Nheo mắt nhìn kĩ Giang Hải.
Người đàn ông đang đứng trước mắt này trông như người bình thường, nhưng lại khiến mình bất giác cảm thấy sợ hãi.
Hơn nữa, sao lại thấy Giang Hải trông quen quen.
"Tô Đồng, trông cô thật là ngầu nhỉ."
"Tất cả những người này, đều là đàn ông của cô cả sao?"
"Cô thật là sướng quá đấy."
Giang Hải nói, sặc mùi xiên xỏ mỉa mai.
Phụ nữ một khi không biết xấu hổ, quả là vô địch thiên hạ.
Tô Đồng, rõ ràng chính là ả đàn bà đê tiện.
Hơn nữa, còn rất ngu ngốc.
Thiển Lý hung tợn nói: "Tên họ Giang kia, lần trước bà nội cho mày cơ hội mày không quý trọng, bây giờ, cho dù mày quỳ xuống cầu xin tao cũng muộn rồi."
"Tao kêu Anh Huyền phế đi mày, đời này mày đừng mong làm đàn ông nữa."
"Tao còn muốn cái con Cố Uyển Như đê tiện kia bị cào rách mặt."
Thiển Lý cười to như người điên: "Thấy đám anh em này của tao không? Bọn họ nghĩ cái con Cố Uyển Như giả nai trong sáng này chắc là “ngon” lắm đó.
Há há..."
Giang Hải vừa xuống xe, Cố Uyển Như đa cảm giác thấy có gì đó không ổn, trước xe và sau xe đều có rất nhiều xe gắn máy chặn đầu, hơn nữa những người này trông cũng không phải là người tốt gì.
Lo lắng Giang Hải gặp chuyện không may, cô cuống quít bước xuống xe.
Người cô nhìn thấy đầu tiên chính là Tô Đồng.
"Tô Đồng, sao lại là cô?" Cố Uyển Như ngạc nhiên hỏi.
"Đúng rồi, chính là tôi." Thiển Lý giọng the thé nói: "Cố Uyển Như, tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết."
"Anh Huyền, chính là cô ta, chỉ cần dạy dỗ đàng hoàng, thì sẽ thoải mái lắm đấy..."
"Anh thấy dáng vẻ giả bộ ngây thơ trong sáng của cô ta chưa..."
Nhưng mà, trong khi Thiển Lý đang giương nanh múa vuốt, vẻ