Giang Hải cười nhạo: “Cho tôi sinh mệnh? Để cho tôi sống lay lắt, lại trơ mắt nhìn mẹ tôi chết đi? Cho tôi sống, chịu người khác lăng nhục.
Cho tôi tồn tại, rồi ném lên thuyền nhập cư trái phép, muốn ném tôi vào biển sâu.”
“Cho tôi sinh mệnh, để tôi được nhìn thấy thế gian hiểm ác như thế nào sao?”
“Tôi thật phải cảm tạ Bạch Hùng.”
“Cảm ơn tám đời tổ tông Bạch gia!”
Từ đầu đến cuối cảm xúc Giang Hải không dao động gì lớn.
Khóe miệng luôn cười, ánh mắt sắc lạnh như dao.
Với anh mà nói, cho dù Bạch gia thế nào anh cũng không quan tâm.
Giang Hải đứng dậy, lạnh nhạt nói: “Chú Bạch, không tiễn!”
“Tiểu…… Tiểu Giang……” Bạch Lý Hưng thật mạnh thở ra một hơi, nhấc chân, cúi đầu rời đi.
Quay lại văn phòng, Cố Uyển Như nhìn thấy khuôn mặt trầm tư của Giang Hải, giả bộ vô tình hỏi.
“Là ai đến tìm anh?”
Tuy Giang Hải thoạt nhìn có vẻ thành thật, nhưng ở trước mặt Cố Uyển Như lại từng đánh nhau rất nhiều lần.
Tuyệt đối là loại người ác ôn ra tay không nói nhiều lời.
Rất nhiều người cho rằng, loại người này tuyệt đối là sao chổi.
Cũng không biết có phải do Giang Hải vận khí tốt hay không mà đánh người ta tới mức tàn phế vẫn chưa có chuyện gì.
Là phụ nữ, Cố Uyển Như không hy vọng Giang Hải hung dữ, hiếu chiến.
“Một người bạn, tìm anh xử lý chút việc.” Giang Hải kiếm cớ trả lời qua.
“Anh thì có thể làm được chuyện gì?” Cố Uyển Như không hề nghĩ ngợi đáp lại.
Lời vừa ra khỏi miệng, Cố Uyển Như đã hối hận.
Tập đoàn Uyển Như trên thực tế là của Giang Hải, mỗi khi xảy ra chuyện Giang Hải đều có thể giải quyết nhẹ nhàng.
Có lẽ ở bên nhau một thời gian dài, bị hình ảnh của Giang Hải làm cho nhầm lẫn, vô tình coi anh trở thành tài xế riêng đưa đón mình.
Cũng có thể Cố Uyển Như đã coi Giang Hải như chồng của mình, ông chồng mỗi ngày ăn không ngồi rồi chỉ biết chơi di động.
“Có người thấy anh lái xe không tồi, nên lôi anh tới đây làm con rể.” Giang Hải trêu chọc, lái xe này, cũng không phải lái xe.
Cố Uyển Như mặt đỏ lên, biết Giang Hải lại đang nói năng bậy bạ, hừ một tiếng rồi không nói thêm gì nữa.
Buổi tối, về đến nhà, dùng xong bữa tối.
Giang Hải sớm đã tắm rửa leo lên giường nằm, còn Cố Uyển Như lại ngồi ở trước bàn xem tài liệu.
Cố Uyển Như mặc trên người áo ngủ tơ tằm, là Giang Hải ban ngày chuồn ra ngoài mua về.
Mỏng như vậy, mặc trên người Cố Uyển Như nhất định có cảm giác.
Cố Uyển Như cũng không nghĩ nhiều, dáng người thanh mảnh lung linh, Giang Hải nhìn đến miệng khô khan.
Phân tích từ dáng người cô, Cố Uyển Như bên trong chắc chắn không mặc gì.
Có lẽ…… hình như…… đại khái…… có thể……
Khi tắm Cố Uyển Như không mang theo đồ lót vào phòng tắm như bình thường!
Giang Hải cuộn trong chăn, chỉ lộ ra một cái đầu, trong đầu miên man suy nghĩ các động tác.
“Vợ ơi, nhanh đi ngủ thôi, anh không chờ được nữa.”
“Ừm!”
Cố Uyển Như vẫn chăm chú làm việc.
“Vợ ơi, nghe mẹ nói thức đêm sẽ khó có thai.” Giang Hải mang mẹ vợ ra nói.
Còn chưa nói, Cố Vân Lệ đúng là có nói câu này.
“Haiz, anh ngủ trước đi, em phải làm xong chút việc này.” Cố Uyển Như trừng mắt, liếc một cái.
Mang thai, hừ, hai người chỉ là bạn cùng phòng, khi nào trở thành đồng đội thì mới có thể mang thai.
Mang thai cũng không phải chuyện chỉ nói ngoài miệng mà thực hiện được.
“Ngủ sớm dậy sớm, rèn luyện thân thể, càng dễ dàng mang thai.” Giang Hải mặt dày vô sỉ nói: “Chúng ta cùng nhau vận động chút đi.”
Thình thịch……
Thình thịch……
Cố Uyển Như từ mặt xuống cổ đều đỏ bừng, tim đập cực nhanh.
Giang Hải, đây là là ám chỉ gì sao?
Ám chỉ gì nữa, cũng đã nói trắng ra như vậy rồi.
Cố Uyển Như không dám nhìn Giang Hải, đầu óc trống rỗng.
Không ngừng tự hỏi, phải làm sao bây giờ, phải làm sao bây giờ?
Có nên không đồng ý cho anh lên giường ngủ?
Đã không còn tâm trí xem tài liệu, Cố Uyển Như bứt rứt một hồi, cho đến khi Giang Hải không còn lôi thôi nữa, lúc này mới thật cẩn thận đứng dậy.
Ra vẻ nhẹ nhàng lười nhác vươn vai, trước đây mỗi ngày cô đều là như vậy.
Nhưng bóng hình lả lướt lung linh, thiếu chút nữa làm Giang Hải phụt máu mũi.
Chỉ được xem, không thể ăn, thật đúng là tạo nghiệt.
Tắt đèn trên bàn, rón ra rón rén đi đến trước giường.
Bĩu bĩu môi, cả người căng thẳng, nhưng vẫn lên giường nằm.
Mấy ngày này, bọn họ vẫn luôn ngủ như vậy.
Cố Uyển Như đã nhiều lần đe dọa đuổi Giang Hải xuống đất ngủ, nhưng lại chưa từng thật sự làm.
Lúc đi ngủ mỗi người nằm một bên, buổi sáng thức dậy đều phát hiện đã dậy cùng nhau.
Cố Uyển Như không biết rằng, Giang Hải sớm đã tỉnh dậy, mỗi lần đều im lặng chờ đợi không đánh thức cô.
Hai mắt Giang Hải trợn lên, đầy vẻ đạo tặc, tràn đầy chờ mong nhìn chằm chằm Cố Uyển Như.
Giống như một đứa nhỏ chờ được chia kẹo mút, biểu tình vô cùng chờ mong.
Hít sâu một hơi, Cố Uyển Như đưa lưng về phía Giang Hải nằm xuống.
Giang Hải nổi lên dũng khí, một bàn tay đặt lên trên hông Cố Uyển Như.
“Vợ ơi, em xoay người lại đi mà.”
“Anh…… Anh……”
Bỗng nhiên “bị tấn công”, Cố Uyển Như hoảng sợ.
“Anh đừng chạm vào em.”
Giang Hải nhanh chóng rút về tay, sao Cố Uyển Như lại phản ứng mạnh như thế?
Ở văn phòng, ôm ấp nhau cũng không phải không có, tuy Giang Hải luôn mặt dày vô sỉ ăn vụng đậu phụ của cô, Cố Uyển Như cũng không mẫn cảm đến như vậy.
Giang Hải thở dài, lòng lại nguội lạnh một nửa, thật sự muốn khóc quá mà.
Nghĩ tới nước chảy thành suối, như thế này thì bao giờ anh mới có thể “thành suối” đây chứ?
Trước đây Giang Hải trở thành chồng Cố Uyển Như trên danh nghĩa, hai người không có bất kì cơ sở tình cảm nào.
Giang Hải cảm thấy, làm khó Cố Uyển Như rồi.
“Vợ ngốc đáng yêu của anh, không phải em sợ anh không kiềm được lòng, ăn em chứ?”
Lại thở dài: “Đúng là anh rất muốn làm.”
Cố Uyển Như ngại ngùng, quả thực quá là mê người.
Mà bên kia Cố Uyển Như âm thầm ảo não, cô đang muốn chủ động giải thích chỉ do mình lo lắng quá mà thôi.
Vốn không nghĩ lại lớn tiếng như vậy.
Nhưng là con gái, ai có thể không ngại ngùng như vậy.
Hôm sau.
Cố Uyển Như tỉnh lại, Giang Hải đã xuống tầng, hơn nữa còn giúp cô dặm lại một góc chăn.
Đi xuống tầng, Giang Hải đang ngấu nghiến ăn sáng.
Nghĩ đến đêm qua, Cố Uyển Như lại đỏ mặt.
Giang Hải tự nhiên chú ý tới, hơi hơi mỉm cười.
Cố Vân Lệ kỳ quái: “Mới sáng sớm, sao mặt con lại đỏ vậy?”
Lôi Nhân Hào bên cạnh liếc mắt một cái, miệng đầy trách cứ: “Chuyện của người trẻ tuổi, bà quan tâm làm gì.”
“Xem ông nói kìa, tôi đang quan tâm thân thể Uyển Như, chắc không phải có chỗ nào không thoải mái chứ?”
Cố Vân Lệ không hiểu ý trong câu nói của Lôi Nhân Hào.
“Mẹ, mẹ đừng nói bừa, con vẫn bình thường mà.” Cố Uyển Như tức giận đến dậm chân.
“Thấy chưa, Uyển Như nói bình thường đó.” Lôi Nhân Hào ha ha cười.
Ngay