Khoa chỉnh hình của bệnh viện.
Thấy Lôi đại ca bước vào, hầu như mọi người đều chống người ngẩng đầu lên.
"Anh Lôi..."
"Anh Lôi, anh phải trả thù cho chúng tôi..."
"Đúng vậy, anh Lôi, tôi nuốt không trôi cơn tức này..."
"Ngay cả đại ca Báo Gấm cũng bị...!chân của chúng tôi đều bị phế rồi...!anh Lôi..."
Tất cả mọi người nằm trên giường bệnh lớn tiếng than thở, muốn Lôi đại ca đi trả thù cho bọn họ.
Nhưng sắc mặt của Lôi đại ca lại vô cùng khó coi.
Trả thù?
Làm sao để trả thù?
Xông lên đánh với Giang Hải một trận nữa à, để cho Giang Hải đánh bọn họ đến chết sao?
"Câm miệng." Lôi đại ca tức giận mắng: "Làm thế nào để trả thù?"
"Nói đi, các cậu nói cho tôi biết làm thế nào để trả thù?"
Đáy mắt của Báo Gấm lóe lên, anh ta hận, hận chính mình không thể dừng cương trước bờ vực, lúc cảm giác được điểm không thích hợp anh ta không quay về.
Anh ta cũng hận, hận Lôi đại ca bị Giang Hải dọa sợ.
"Anh Lôi." Báo Gấm lên tiếng, mọi người đồng loạt nhìn qua.
"Chẳng lẽ...!chẳng lẽ Nam Chiến cũng không đối phó được tên Giang Hải kia sao?"
Lôi đại ca thở dài một hơi.
Chỉ một tiếng thở dài như vậy cũng làm cho Báo Gấm hiểu được.
Không phải Lôi đại ca không muốn trả thù, mà là, Nam Chiến cũng không phải đối thủ của Giang Hải.
Vậy nên cơn giận này, bọn họ không muốn nuốt cũng phải nuốt cho trôi.
Lúc này, trong lòng Lôi đại ca đang rối loạn, bởi vì Giang Hải có thể đến thành phố Giang Thanh bất cứ lúc nào.
Mà nhà họ Hoàng ở phía bắc tựa hồ không có ý sẽ giúp bọn họ.
Thấy thái độ của Anh Lôi như vậy, làm sao bọn họ có thể không hiểu ra Giang Hải là một người đang sợ như thế nào chứ.
Đối với bọn họ mà nói, anh ta chính là thần.
Thoáng chốc trông Lôi đại ca như già thêm vài tuổi.
"Biết có biến nên Hoành Thiên Giai còn không chịu gặp tôi đây này."
"Còn nữa, cho đến bây giờ lão già họ Bàng kia vẫn không có phản ứng gì, thế giới ngầm của thành phố Giang Thanh đều sắp bị cướp đi rồi, ông ta cũng không hé một câu."
"Chúng ta nên ngẫm lại, vì sao lão cáo già họ Bàng kia lại làm như vậy."
Trong đầu mọi người đều vang lên một hồi chuông báo động.
Rốt cuộc tên Giang Hải này có thực lực như thế nào?
Một đám người vừa phẫn nộ vừa căm tức vừa không cam lòng...
Nhưng không một ai lên tiếng đòi trả thù nữa.
"Anh Lôi...!Không ổn rồi, có chuyện rồi..."
Một tên đàn em hoang mang rối loạn chạy vào, lấm la lấm lét nhìn xung quanh một vòng, miệng há ra nhưng không nói tiếp nữa.
"Mẹ nó, mày vội vội vàng vàng như vậy làm gì? Nhà mày cháy hay có người chết?" Lôi đại ca giận dữ quát, cơn giận trong lòng ông ta còn chưa có chỗ để trút đây.
Nam Chiến lạnh giọng hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Người nọ có vẻ rối rắm nhưng vẫn không lên tiếng.
Lôi đại ca nói: "Bọn họ đều là anh em cả, có gì thì mau nói đi."
Lúc này người nọ mới nói: "Anh Lôi, Giang...!Giang Hải đến thành phố Giang Thanh rồi."
"Cái gì?" Anh Lôi cả kinh.
Nam Chiến cũng vô cùng kinh hãi.
Nhanh như vậy sao?
Có nghĩa là anh ta đang không cho bọn họ có thời gian phản ứng.
"Anh Lôi, làm sao bây giờ?" Nam Chiến hỏi.
Hô hấp của Anh Lôi dồn dập, lập tức lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho Hoàng Chung, hy vọng anh ta còn chưa ra khỏi thành phố.
Vệ sĩ bên cạnh Hoàng Chung đều là cao thủ.
Còn là kiểu cao thủ khiến cho Nam Chiến cũng cảm thấy được sự khủng bố.
Nhưng điện thoại mới vừa đổ chuông lên một tiếng, đã bị tắt máy.
Lúc này, xem như Lôi đại ca đã hoàn toàn hiểu rõ ý của nhà họ Hoàng rồi, bọn họ không muốn chống lưng cho ông ta nữa.
Mà chuyện đòi gấp đôi tiền chính là muốn hút cạn giọt máu cuối cùng của con chó là ông ta.
Lôi đại ca vô lực buông điện thoại xuống, ngửa mặt lên trời chậm rãi nhắm mắt lại.
Đánh đấm chém giết lăn lộn trong thế giới ngầm ở thành phố Giang Thanh hơn nửa đời người, đây là lần đầu tiên Lôi đại ca cảm thấy tuyệt vọng.
"Anh Lôi..."
Báo Gấm khàn khàn gọi một tiếng.
Dao đã kề trên cổ rồi, chỉ còn cách liều chết phản kháng.
Nhưng Lôi đại ca và Nam Chiến đều hiểu, phản kháng sẽ chỉ làm cho bọn họ chết càng thảm hại hơn mà thôi.
"Tiểu Phương, cậu nói xem việc này nên làm như thế nào đây?" Lôi đại ca nhìn về phía quân sư quạt mo.
Từ trước đến nay, vào thời điểm mấu chốt quân sư quạt mo đều có thể đưa ra ý kiến rất hữu dụng.
Nghe thấy Lôi đại ca gọi mình, cả người quân sư quạt mo run lên, dường như đang hoảng sợ.
Đứng trước mặt một kẻ thù có thực lực vượt xa mình, hết thảy những âm mưu quỷ kế đều chỉ là trò hề mà thôi.
"Anh Lôi, nhà họ Hoàng phía bắc...!có thể nào..."
Lôi đại ca lắc đầu, tiếp theo đây chắc chắn nhà họ Hoàng sẽ ép Lôi đại cao ra tất cả, sau đó đối xử với ông ta giống như với một con chó, xẻo từng miếng thịt trên người ông ta xuống.
Lăn lộn trong thế giới ngầm nhiều năm như vậy, Lôi đại ca đã đắc tội với bao nhiêu người, ngay chính ông ta cũng không đếm hết.
Nếu trong tay không còn gì cả, có thể tưởng tượng được trong tương lai Lôi đại ca sẽ chết vô cùng thê thảm.
Sắc mặt của quân sư quạt mo xám như tro tàn, như thể cha mẹ của anh ta đều sắp chết.
Nhưng rất nhanh sau đó anh ta ngẩng đầu lên, tựa như đã nghĩ ra được kế sách nào đó, anh ta lên tiếng: "Anh Lôi, Giang Hải tới thành phố Giang Thanh vì muốn cướp địa bào sao?"
"Hỏi thừa." Anh Lôi rống giận: "Nếu như không có cách gì thì cậu câm miệng cho tôi."
Quân sư quạt mo nói: "Vậy để cho Giang Hải cướp đi là được."
"Cái gì?" Anh Lôi tức đến khó thở, cả người ông ta lảo đảo như thể sẽ lập tức ngã quỵ.
Thấy mình sắp không xong rồi nên đám chó săn này muốn tạo phản à?
Quân sư quạt mo vội vàng đi đến đỡ lấy ông ta: "Anh Lôi, ý của tôi không phải như những gì anh đang nghĩ."
"Giang Hải muốn thâu tóm địa bàn của thế giới ngầm ở thành phố Giang Thanh, đầu tiên anh ta muốn thâu tóm chúng ta, nhưng vẫn còn có một nửa địa bàn đang ở trong tay anh Bàng."
"Nếu thủ đoạn của Giang Hải cao thâm chắc chắn chúng ta sẽ giữ không được đâu."
"Anh Lôi, anh nghĩ đi, anh nghĩ kỹ đi..."
Lôi đại ca rất muốn tát cho quân sư quạt mo chết ngay tại chỗ, nhưng mà ông ta nghĩ lại, quả đúng là vậy thật.
So với việc kéo chút hơi tàn làm châu chấu đá xe, chẳng bằng chắp tay dâng lên cho Giang Hải.
Nếu như vậy thì Giang Hải sẽ không lấy cái mạng già của ông ta nữa.
Về phần nhà họ Hoàng phía bắc, ông ta cũng không đưa tiền cho bọn họ nữa.
Đời này ông ta đã tích góp được chút tiền, ông ta cứ đến một nơi không ai biết mình là ai để an hưởng tuổi già là được.
Cho dù bị nhà họ Hoàng tìm được cũng sẽ không thảm bằng chuyện sẽ chết trong tay của Giang Hải.
Còn nữa, Giang Hải có ý định thâu tóm luôn thế lực của Bàng đại ca, chẳng lẽ sau lưng Bàng đại ca lại không có thế lực ở phía bắc chốn đỡ sao?
Chờ đến lúc Giang Hải bị lão Bàng đánh bại, kế sách lui một bước này của Lôi đại ca ngược lại có thể bảo tồn thực lực cho ông ta.
Lại có một người nghiêng ngả lảo đảo chạy vào.
"Anh Lôi, Giang Hải...!đang đến đây."
Suy nghĩ mọi chuyện cẩn thận, Lôi đại ca đã thoải mái hơn rất nhiều.
Những người lăn lộn trong thế giới ngầm này có mấy người có thể sống yên ổn đến già cơ chứ?
Cầm tiền trốn chạy thật sự không phải là sự lựa chọn tốt nhất trong lúc này.
Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Lôi