"Cậu Giang, lời này tôi quả là không dám tùy tiện nói." Khóe miệng của Bàng đại ca giật giật.
Vốn dĩ chỉ là một tấm bảng hiệu, bị Giang Hải giải thích như vậy lại thành ra giống như ông ta đang có ý đồ xấu.
Bàng đại ca tự mình dẫn Giang Hải vào biệt thự.
Quan sát trang trí của biệt thự này, Giang Hải không khỏi gật đầu khen ngợi, anh có thể nhìn ra được, nơi này chắc chắn phải do nhà thiết kế nổi tiếng xây dựng nên.
Nơi này không hề giống những biệt thự tầm thường khác, nó mang vẻ cổ kính, yên tĩnh, rất lịch sự tao nhã.
Trên đường nhỏ rải sỏi uốn lượn quanh co, các loại hoa cỏ đủ loại màu sắc cùng nhau xuất hiện trong tầm mắt, phía xa xa là ngọn núi với rừng cây trùng điệp xanh ngát.
Càng đi vào bên trong càng cảm nhận được nơi này có một loại khí thế như đang bước lên trên mây.
Đình nghỉ mát, cổ thụ vây quanh, nước chảy róc rách.
Không gian của nơi này không phải quá rộng, nhưng cảnh vật xung quanh vô cùng yên tĩnh làm cho người ta cảm thấy thư thả.
Bàng đại ca rất vừa lòng với biểu hiện của Giang Hải, vừa đưa tay ra làm tư thế mời, vừa nhẹ giọng nói: "Có thể được cậu Giang tán thưởng, coi như không phí công tôi sửa lại biệt thự này."
"Dù sao thì cậu Giang cũng là người của Bạch gia ở phía bắc, tất nhiên sẽ có thẩm mỹ hơn người..."
Sắc mặt của Giang Hải nhất thời trầm xuống.
Vậy mà Bàng đại ca biết quan hệ của anh và Bạch gia ở phía bắc.
Giọng nói của Giang Hải trở nên lạnh lùng: "Anh Bàng cũng biết cũng nhiều thứ đấy chứ."
Giang Hải đột nhiên xuất hiện, không ít người hỏi thăm lai lịch của anh.
Nhưng đa số bọn họ không thu hoạch được gì, chỉ có Bàng đại ca.
Không phải ông ta tra ra được mà là suy đoán ra.
Lúc ấy ở Diệp gia, Bàng đại ca đã thấy Giang Hải hơi quen quen, nhưng rốt cuộc Giang Hải có thân phận như thế nào, ông ta cũng không biết, chỉ cảm thấy như đã gặp ở đâu đó rồi.
Không lâu sau đó, Bạch gia và Lan gia ở phía bắc hoàn toàn trở mặt với nhau, đột nhiên ông ta nhớ ra bí mật mà năm đó mà mình biết được.
Tất nhiên cũng nhớ lại thiếu niên mà ông ta đã từng gặp mặt năm đó.
Hiện giờ tuyệt đối không có bao nhiêu người biết chuyện Giang Hải là con riêng của Bạch Hùng.
Cho nên Bàng đại ca nghiêm lệnh dặn dò các đàn em của mình, thành phố Giang Tư là một nơi thị phi, không cho bọn họ chạm vào bất kỳ người nào.
Chuyện Bạch Hùng bị cắm sừng hơn hai mươi năm đã thành trò cười của cả nước.
Bạch Hiệu bị đuổi ra khỏi Bạch gia, vậy liệu Giang Hải có được đón trở về hay không?
Chỉ cần Bạch Hùng chết, Giang Hải lập tức trở thành người đứng đầu của Bạch gia.
Dù sao Giang Hải cũng là con trai duy nhất của Bạch Hùng.
"Cậu Giang, mời vào bên trong." Bàng đại ca tự mình mở cửa, bày ra tư thế mời vào.
"Làm phiền rồi."
Giang Hải bước vào, còn mọi người phía sau đứng ở ngoài cửa, không tiếp tục theo vào.
Bàng đại ca ăn cơm và nói chuyện với Giang Hải, bọn họ không có tư cách đứng ở bên cạnh.
Trong phòng cũng được bố trí rất lịch sự tao nhã, làm cho Giang Hải cảm thấy vô cùng bất ngờ.
Bàng đại ca là một tên lưu manh lăn lộn trong thế giới ngầm, nhưng mắt thẩm mỹ cũng khá được.
Chủ, khách cùng ngồi xuống, bên cạnh bàn có một người phụ nữ mặc sườn xám thuần thục pha trà.
"Mạo muội mời cậu Giang đến đây thật ra cũng có chút đường đột." Bàng đại ca khách sáo nói.
"Không biết cậu Giang đến thành phố Giang Thanh là vì việc công hay việc tư?"
Bàng đại ca vô cùng khách sáo, luôn luôn treo một nụ cười mỉm ấm áp trên mặt.
Bất kỳ ai lần đầu tiên nhìn thấy Bàng đại ca, tuyệt đối sẽ không nghĩ ra được người này chính là nhân vật đang chiếm cứ nửa địa bàn của thế giới ngầm ở thành phố Giang Thanh.
Giang Hải nâng tách trà lên ngửi: "Trà ngon."
"Anh Bàng, trà ngon như vậy, lúc về tôi muốn mang theo một ít."
Uống một ngụm trà cảm thấy thơm đến tận đáy lòng.
Bàng đại ca nào dám từ chối.
"Chỉ cần cậu Giang thích là tốt rồi." Bàng đại ca hơi hơi gật đầu.
Sau khi pha trà xong, người đẹp mặc sườn xám hơi hơi khom người chào, lập tức rời đi.
Bàng đại ca tự mình châm trà cho Giang Hải, sau đó chậm rãi đưa tách trà tới trước mặt Giang Hải.
truyện đam mỹ
Giang Hải hơi khom lưng đưa tay ra nhận, ngón tay gõ lên bàn hai nhịp như đáp lễ.
"Cậu Giang tuổi trẻ tài cao, mặc dù tôi chỉ ở thành phố Giang Thanh nhưng được nghe nói rất nhiều chuyện về cậu." Bàng đại ca nói: "Thành phố Giang Tư vốn chỉ là một góc nhỏ, hiện giờ lại cực kỳ hưng thịnh, không bao lâu nữa chắc chắn sẽ dẫn đầu toàn tỉnh."
Giang Hải cười: "Anh Bàng, anh sẽ không nghe kẻ khác nói xấu về tôi đó chứ?"
"Nào có." Bàng đại ca mỉm cười: "Tuy tôi có xuất thân bình thường, nhưng vô cùng hâm mộ thành phố Giang Tư, vẫn luôn hướng đến chốn bồng lai như ở đó."
"Sau hai năm nữa tôi rút lui rồi sẽ đến thành phố Giang Tư dưỡng lão."
Giang Hải lại uống một ngụm trà, cong cong khóe miệng: "Ý của anh Bàng là muốn tôi xây một cái viện dưỡng lão trước, nếu không đến lúc anh Bàng đến lại luống cuống tay chân à?"
Từ lúc gặp mặt, Giang Hải luôn như cố ý mà lại như vô tình nhắc đến chữ già vài lần, Bàng đại ca là một người thông minh, tất nhiên đã nghe ra được ẩn ý trong lời nói của anh.
Tốt nhất Bàng đại ca không nên nghĩ quá nhiều, ông ta đã già rồi, những chuyện cần làm cũng không nhiều nữa, an phận thủ thường, đừng có dại mà đi làm những chuyện không nên làm, nếu không sẽ chết sớm hơn một chút.
"Cậu Giang, cậu cảm thấy khi nào tôi rút lui thì thích hợp?"
"Khó mà nói được."
Giang Hải không có ý gì với địa bàn của Bàng đại ca, cũng không có hứng thú với thế giới ngầm ở thành phố Giang Thanh.
Sở dĩ anh quét sạch các thế lực ngầm ở thành phố Giang Tư, là bởi vì tập đoàn Uyển Như hoạt động ở thành phố Giang Tư.
Chuyện của thành phố Giang Thanh, Giang Hải không muốn xen vào.
Cho dù không có Lôi đại ca và Bàng đại ca cũng có thể xuất hiện Trương đại ca, Lý đại ca hay Vương đại ca nào đó thôi.
Về chuyện của Hồng Nhị Lão, trong lòng hai người đề biết rõ ràng.
Người đã chết như đèn đã tắt, Bàng đại ca cũng sẽ không vì một Hồng Nhị Lão mà trở mặt với Giang Hải.
Nhưng, Bàng đại ca cũng phải lên tiếng một chút.
"Hồng Nhị Lão..."
"Có một người anh là Ma Lão Đại, gã ở Thiên Lương, thân phận cũng không tầm thường."
Giang Hải gật đầu, hoàn toàn không muốn nói về chuyện này.
Trong các nhân vật có tiếng ở Thiên Lương, đến chiến thần Lục Nhị cũng rất kiêng dè Giang Hải, Ma Lão Đại còn có thể làm nên cơm cháo gì?
"Lần này cậu Giang đến thành phố Giang Thanh, không biết có chuyện gì...!cần lão già tôi đây giúp sức không?"
Giang Hải nói: "Tôi chỉ đến đây cùng vợ thôi, tập đoàn Uyển Như muốn tiến hành các dự án hợp tác với các gia tộc ở thành phố Giang Thanh."
"Bàng đại ca, nếu tập đoàn Uyển Như phát triển nghiệp vụ ở thành phố Giang Thanh, nhỡ có làm ra chuyện gì đắc tội mong ông rộng lượng bỏ qua cho.
Chỉ cần như vậy, các nhân viên của công ty tôi làm việc gì tôi cũng không cần phải lo nữa rồi."
Sao Bàng đại ca có thể không nghe ra ẩn ý của anh được cơ chứ, người của Bàng đại ca không được gây rắc rối cho tập đoàn Uyển Như.
Ngược lại, nếu người của Bàng đại ca bị tập đoàn Uyển Như ức hiếp thì phải chịu lấy, nếu không, Giang Hải sẽ đến hỏi tội.
Bàng đại ca chỉ cười cười, cũng không nhiều lời.
Ông ta thông minh hơn Lôi đại ca rất nhiều, cho nên không muốn chọc đến Giang Hải, dù cho phải chịu đựng những chuyện như thế này cũng không hề phàn nàn một câu này, như vậy còn có thể giữ lại chút thể diện.
Chỉ dựa vào cách ngậm miệng không lên tiếng này, đã chứng minh được chỉ số thông minh của ông ta vượt xa Lôi đại ca rồi.
Giang Hải nhận ra Bàng đại ca là một con cáo già hiếm có,