Sắc mặt Nam Chiến nhất thời ảm đạm, chậm rãi nói: "Anh Bàng, ngay cả tôi cũng anh cũng không cứu sao?"
"Tôi có tiền, tất cả số tiền Lôi đại ca kiếm được hơn mười năm nay đều ở trong tay tôi."
"Bao nhiêu tiền?" Bàng đại ca nheo mắt lại, xem ra đây là một mối làm ăn rất được.
"Không..." Nam Chiến do dự, không phải vì tiếc mạng không tiếc tiền, mà là anh ta có suy nghĩ khác.
"Chỉ cần anh Bàng có thể bảo vệ cho con của Lôi đại ca, tất cả tài sản lúc còn sống của Lôi đại ca đều thuộc về anh." Nam Chiến nghiến răng nghiến lợi.
Nếu Lôi đại ca có thể nghe được nhất định sẽ rất cảm động.
Lúc đối diện với sự sống chết mới có thể nhìn ra ai mới anh em thật sự.
Bàng đại ca nhìn Đường Tuấn, trong lòng đã có tính toán.
Ông ta khoát tay cho người đưa Nam Chiến đi tĩnh dưỡng.
Nghiệp Gia nói: "Anh Bàng, anh đang muốn làm gì vậy?"
Bàng đại ca mỉm cười: "Số tiền này sẽ phỏng tay."
Nghiệp Gia nhíu mày: "Vừa rồi không phải anh nói..."
Bàng đại ca nói: "Người anh em, sự trung nghĩa của Nam Chiến khiến chúng ta bội phục.
Nhưng, tiền này chúng ta không thể lấy."
"Nếu đã không thể lấy, thì phải đẩy đi, đẩy đi một cách có lợi nhất."
Sắc mặt Nghiệp Gia trở nên khó coi, chỉ sững sờ ở đó không nói lời nào.
Bàng đại ca lắc đầu: "Cậu nghĩ anh thành dạng người gì rồi?"
"Không nói đến quan hệ của tôi cùng với Lôi đại ca như thế nào, chỉ với phần nghĩa khí này của Nam Chiến chúng ta cũng nên giúp đỡ anh ta."
"Vậy anh còn đưa tiền..."
"Tôi muốn đưa đến thành phố Giang Tư." Bàng đại ca nói: "Không phải anh ta không muốn chen chân vào chuyện của thế giới ngầm sao? Tôi lại muốn kéo anh ta vào."
"Không phải anh ta muốn lấy tiền xây dựng thành phố Giang Tư à? Vậy chúng ta vô cùng chính đáng giúp đỡ anh ta."
"Nhưng đã nhận tiền rồi thì người tất nhiên cũng phải nhận, đúng chứ?"
Lúc này Nghiệp Gia mới thả lỏng, cười nói: "Xin lỗi anh.
Tôi hiểu lầm anh rồi."
Bọn họ là anh em kết nghĩa với nhau.
Bàng đại ca lắc đầu: "Lúc nãy tôi còn suy nghĩ làm sao để phá vỡ thế cục ở thành phố Giang Thanh này."
"Hiện tại đã có người nghĩ cách giúp chúng ta rồi."
"Đến lúc đó Giang Hải có không muốn cũng không được."
Nghiệp Gia nói: "Đúng vậy, Phác Thiên Ưng đang nhắm vào số tiền này, nếu anh ta biết nó đã đã rơi vào tay Giang Hải, nhất định sẽ đi đòi lại."
Một lát sau, một chiếc xe chạy nhanh về phía thành phố Giang Tư.
Trên xe chỉ có Nghiệp Gia và Nam Chiến.
Tuy Nam Chiến vẫn còn rất yếu, nhưng thoạt nhìn sắc mặt đã tốt hơn nhiều.
"Cậu Giang sẽ nhận sao?" Giọng nói của Nam Chiến rất nhẹ.
Nghiệp Gia nói: "Sẽ."
Nam Chiến thở dài một hơi: "Anh nên để cho người đưa tôi đến thành phố Giang Tư sao lại tự mình lái xe đi."
Phác Thiên Ưng giống như một con chó điên đang điên cuồng chiếm đoạt địa bàn.
Nhưng Hoành Thiên Giai vẫn luôn im lặng chưa hề ra tay can thiệp.
Nam Chiến lo lắng Phác Thiên Ưng đang điên cuồng sẽ ra tay với Bàng đại ca.
Nghiệp Gia nói: "Còn chưa ra khỏi thành phố Giang Thanh, Phác Thiên Ưng đã biết chúng ta rời khỏi.
Anh Bàng cũng đi khỏi thành phố Giang Thanh từ sớm rồi."
Trong thành phố Giang Thanh, Hoắc Yến Hoa vô cùng cay cú, như phát điên dẫn người xông đến chỗ của Bàng đại ca.
"Hai chữ kia nghĩa là gì?" Anh ta nhìn lên bảng hiệu.
Một đám đàn em đều gãi đầu, bọn họ có được học hành gì đâu.
Cho dù hai chữ "Thiên Địa" không viết thành kiểu thư pháp như vậy bọn họ cũng không biết là chữ gì.
"Đập cho tao." Hoắc Yến Hoa hừ lạnh, Bàng đại ca chẳng qua là một tên lưu manh mà thôi, còn học đòi văn vẻ.
Đứng ở trước của, Hoắc Yến Hoa hơi hơi nheo mắt lại.
Bàng đại ca ở đây hơn mười năm, chiếm cứ một nửa địa bàn ở thành phố Giang Thanh.
Nhà họ Hoắc có ân oán với Bàng đại ca, bọn họ là kẻ thù truyền kiếp, lúc Bàng đại ca còn trẻ, không ai trong nhà họ Hoắc dám đến tỉnh Hải Đông.
Hoắc Yến Hoa cười lạnh: "Hơn mười năm rồi, cuối cùng thì con người cũng không đấu lại năm tháng."
"Bàng đại ca đã già rồi.
Cũng đừng nghĩ đến chuyện báo mối hận năm đó nữa."
"Đại ca, chúng ta vào không?"
"Không, không cần thiết, bên trong không có ai." Hoắc Yến Hoa biết, Bàng đại ca là một con cáo già nhất định đã rời đi rồi.
"Biệt thự này không tệ, có cần vào xem có thứ gì đáng tiền không đại ca?"
Hoắc Yến Hoa lắc đầu: "Canh chừng nơi này, không ai được bước vào."
Hoắc Yến Hoa không nói hiện tại anh ta không dám đi vào vì anh ta đang sợ, sợ Bàng đại ca có thiết kế bẫy rập gì ở bên trong.
Vì an toàn, Hoắc Yến Hoa lựa chọn tạm thời rời đi, chờ thời cơ chín muồi lại đến chiếm nơi này.
Bàng đại ca ở tỉnh Hải Đông nhiều năm như vậy, nếu nói không hề chuẩn bị đường lui thì khó ai tin được.
Cho nên hết thảy lấy an toàn làm đầu.
"Con cáo già này rất giảo hoạt, chiếm cứ thành phố Giang Thanh mười mấy năm, mày thật sự là ông ta thật sự không thắng được Lôi đại ca sao? Xử lý Lôi đại ca xong tao mới biết được, ông ta cũng chỉ là con kiến mà thôi."
"Không cần phải gấp gáp, trộn được nhất thời không trốn được cả đời.
Chỉ cần lão già kia lại xuất hiện, tao sẽ làm thịt ông ta."
Bàng đại ca đã đi đâu?
Hoắc Yến Hoa cũng lười phải nghĩ.
Bàng đại ca có thể trở về nữa không, cũng khó nói.
Hiện giờ, cục diện ở phía bắc nhìn như ổn định, thật ra đã sớm hỗn loạn.
Các gia tộc đã không rảnh để bận tâm đến chuyện ở tỉnh Hải Đông.
Phía bắc đang tiến hành thanh tẩy, Hoắc Yến Hoa thừa cơ hội này hốt tỉnh Hải Đông vào trong túi.
Có tỉnh Hải Đông làm chiến tích, Hoắc Yến Hoa đã có thể đứng vững trong nhà họ Hoắc, không bao giờ...!bị người ta nói là đồ con hoang nữa.
Có lẽ, anh ta còn có thể kế thừa vị trí gia chủ của nhà họ Hoắc.
Không tìm thấy Bàng đại ca, Hoắc Yến Hoa lập tức tiến hành thanh trừ, sau đó kết nạp tất cả sản nghiệp của Bàng đại ca ở thành phố Giang Thanh.
Trong một sòng bài ngầm, bảng hiệu đã bị vứt xuống đất, người ngã ngựa đổ.
Đại ca Thang Trạch phụ trách quản lý nơi này ngã trên mặt đất, Hoắc Yến Hoa nhìn từ cao xuống, đạp lên đầu của ông ta.
"Phục hay là không phục?"
"Thả anh của tao ra, mày có bản lĩnh thì đánh tao này!"
Thang Dương rống lên, nhưng ngay cả đứng anh ta cũng không đứng nỗi, lảo đảo quỳ trên mặt đất, gân xanh hằn lên trên trán anh ta.
Trơ mắt nhìn anh ruột chịu nhục mà anh ta không thể làm gì được.
"Tao hỏi lại một lần nữa, phục hay là không phục?" Hoắc Yến Hoa cười nhạo, những người này cũng chỉ là con kiến mà thôi.
"Muốn