Âm thanh dưới lầu Cố Uyển Như đều nghe thấy, vừa muốn đi nhìn xem có chuyện gì thì Giang Hải đã trở lại.
"Giang Hải, dưới lầu xảy ra chuyện gì à?"
"Ừm."
Giang Hải nói: "Uống rượu nên gây nhau thôi.
Mấy tên gây chuyện, quản lý khách sạn sẽ xử lý tốt."
Ngồi xuống một lần nữa, Giang Hải thấy đĩa của mình đã đầy đồ ăn.
Tôm là Cố Uyển Như lột vỏ giúp anh, cá cũng đã được gỡ hết xương.
Giang Hải cảm thấy ấm áp, mỉm cười: "Vợ, em thật tốt."
Anh ăn ngấu nghiến, hưởng thụ mỹ thực.
Nhưng trong lòng Giang Hải lại đang suy nghĩ, Trác Địch có phải một quân cờ trong bàn cờ của Bàng đại ca hay không.
Rất rõ ràng, Trác Địch bị người ta gài xuất hiện trước mặt mình.
Bất luận là Giang Hải làm thịt Trác Địch, hay là bị Trác Địch diệt, đối với Hoắc Yến Hoa mà nói đều vô cùng có lợi.
Mà những chuyện này cũng có lợi cho Bàng đại ca, cho nên mới kéo Giang Hải xuống nước.
Xem anh như một cây súng, Bàng đại ca cũng coi như to gan lớn mật.
Nhưng mà Giang Hải sẽ không đi theo nước cờ mà Bàng đại ca đã dự tính.
Mặc dù cũng bị lợi dụng, Bàng đại ca cũng phải trả giá thật lớn.
Mấy ngày này, anh bị Cố Uyển Như biến thành chuột bạch trong phòng thí nghiệm, thường xuyên ăn không no, anh đã sớm đói muốn chết.
Đột nhiên được ăn nhiều đồ ngon như vậy anh ăn từng miếng lớn.
Nhưng Giang Hải cũng không ăn mau, còn có chút chậm rãi.
Dưới lầu bị đánh đấm thành như vậy, cần một chút thời gian để thu dọn.
Ăn xong một chén cơm, Giang Hải lấy cơm còn thừa trong bát Cố Uyển Như, không chút do dự bỏ vào trong miệng.
"Ôi, đó là cơm thừa của em..." Cố Uyển Như hô lên.
Lôi Nhân Hào mỉm cười, ông tất nhiên hiểu được hành động này.
Một chén cơm không đáng mấy đồng, nhưng cũng không muốn để cơm thừa, Giang Hải thật sự xem nơi này là nhà mình.
Mặt mày của Cố Vân Lệ đầy ý cười, không tự giác cảm thấy vui vẻ.
Con gái bà được gả cho người tốt.
Bà nhìn con rể càng ngày càng thích.
Giang Hải nhếch miệng cười: "Lãng phí rất đáng tiếc."
Thấy Giang Hải như vậy, hai mắt Cố Uyển Như có chút mơ hồ.
Nhìn bộ dạng ăn như quỷ đói đầu thai của Giang Hải.
Trước kia nhất định anh thường xuyên chịu đói phải không.
Người không trải qua cuộc sống của anh sẽ không thể hiểu được sự quý trọng của anh với thức ăn.
Cô còn nhớ rõ Giang Hải từng nói, sâu trong ký ức của anh là sự hoài niệm một ngụm cơm thiu.
Ăn cơm xong, bọn họ bao lớn bao nhỏ mang về một đống thức ăn.
Đống đồ ăn này tuyệt đối có thể nhét đầy tủ lạnh, ăn vài ngày cũng không hết, tất nhiên không cần nấu ăn.
Tay nghề nấu ăn quỷ khóc thần sầu của Cố Uyển Như cũng phải nghỉ ngơi vài ngày.
Lôi Nhân Hào đang thở phào nhẹ nhõm, có lẽ vài ngày nữa Cố Uyển Như sẽ không có hứng thú với nấu cơm nữa.
Ở dưới sảnh, vết máu đã được lau khô, chỉ còn lại vài cái bàn bị đập hư, cùng mấy nhân viên đang quét tước.
Về đến nhà, Giang Hải đi tắm: "Vợ, lấy quần áo giúp anh đi."
Sau đó anh chỉ mặc quần cộc lộ nửa người trên lắc lư đi ra.
Mặt của Cố Uyển Như ửng đỏ, cô hừ một tiếng, trong lòng biết rõ ràng là Giang Hải đang cố ý.
Tìm quần áo đưa cho Giang Hải, cô nhìn thấy những vết sẹo sau lưng anh.
Mỗi một vết sẹo, đều là gắn với một câu chuyện cũ, trước khi khép lại có thể đã chảy rất nhiều máu.
Lớp da xung quanh vết sẹo cực kỳ nhăn nheo, những người thạo chữa bệnh đều biết, đó là vì vết thương sinh mủ nên mới để lại vết sẹo xấu xí như vậy.
Thật sự cô không thể tưởng tượng được Giang Hải đã phải trải qua những gì.
Nút áo anh cũng lười gài, tắm xong chỉ khoác lên người rồi đi ra.
Cố Uyển Như cười khúc khích, cài giúp anh: "Lười chết anh đi được, có mấy cái nút áo mà cũng không chịu cài."
Lơ đãng đụng đến vết sẹo, Cố Uyển Như vội vàng rụt tay lại.
Cô giống như bị điện giật, mặt đỏ lên.
Nhất định Giang Hải có rất nhiều câu chuyện cũ nói hoài không hết, nhất định là những câu chuyện rất rung động lòng người.
Cơm thiu, Cố Uyển Như còn nhớ rõ, thứ Giang Hải nhớ nhất lại là ngụm cơm thiu.
Thật không biết, Giang Hải đã chịu khổ đến mức nào.
Anh đã phải khốn khổ đến mức nào mà một ngụm cơm thiu lại có ý nghĩa với anh như vậy.
Vì sao anh lại bị thương nhiều như vậy.
Mỗi lần bị thương, anh đều tự mình xử lý vết thương sao?
Nghĩ đến hình ảnh đó Cố Uyển Như cảm thấy anh rất đáng thương.
Không biết vì sao Cố Uyển Như thấy trong lòng đau xót, rất muốn trở thành anh, hoặc xuất hiện bên cạnh anh những lúc như vậy giúp anh xử lý vết thương.
Cô vươn tay vuốt ve từng vết sẹo.
"Rất đau sao?"
Giang Hải cười một tiếng: "Đã không đau nữa rồi, nhưng những lúc trái gió trở trời vẫn có chút khó chịu."
Quay đầu lại Giang Hải phát hiện, khóe mắt của Cố Uyển Như đỏ lên, hai mắt cô như bị phủ một màn sương.
"Nói cho em biết, anh đã trải qua những gì?"
Giờ khắc này, Cố Uyển Như vô cùng muốn hiểu Giang Hải, muốn biết quá khứ của anh, muốn đau nỗi đau của anh.
Cố Uyển Như biết Giang Hải thường hay ngốc ngốc cười ha ha, đều là đang giả cho cô xem.
"Thật sự muốn biết?" Giang Hải hỏi.
"Ừm!"
"Lát nữa lên giường, anh sẽ nhẹ ngàng nói cho em biết."
Mặt Cố Uyển Như nháy mắt lại đỏ bừng lên: "Đáng ghét."
Nhưng rất nhanh Cố Uyển Như đã thay đổi sắc mặt.
Cô thấy những vết thương trên người Giang Hải rất kỳ lạ, cẩn thận tưởng tượng lại rất giống với vết thương do đạn bắn như cô đã xem trên mạng.
"Sao anh lại có vết sẹo này?" Cố Uyển Như la lên.
"Bị ngã đấy." Giang Hải đáp có lệ.
"Nói bậy..."
Giang Hải cười ha ha: "Thật ra anh đã từng làm lính đánh thuê vài năm, vết sẹo này là do trên chiến trường lưu lại."
"Hả?" Cố Uyển Như che miệng, khó có thể tin nổi.
Nhưng mà cô đã tin rồi.
Giang Hải lại đang đắc ý trong lòng, vợ ngốc nghếch của mình thật sự quá dễ lừa.
Sau đó hai mắt anh sáng lên, bắt đầu vẽ vời: "Tiền lương một ngày là mười nghìn.
Đánh thắng còn có tiền thưởng.
Một ngày tối đa anh kiếm được nhiều nhất mấy trăm nghìn."
"Cho dù kiếm được nhiều hơn nữa cũng không thể làm, rất nguy hiểm." Cố Uyển Như vẫn luôn không rõ, Giang Hải trẻ tuổi như vậy, không cha không mẹ, sao có thể kiếm được nhiều tiền đến thế để chống đỡ tài chính cho tập đoàn Uyển Như.
Hiện tại cô đột nhiên hiểu rồi.
Cũng chẳng trách Giang Hải đánh nhau giỏi như vậy, thì ra là luyện trên chiến trường.
Nhìn thấy Cố Uyển Như thật sự đau lòng, suýt nữa Giang Hải bật cười.
Bàn tay mềm mại của Cố Uyển Như nhẹ nhàng lướt qua từng vết sẹo.
Cảm thụ được vết sẹo thô ráp, cũng có thể cảm nhận được lúc trước nơi này đã đau như thế nào.
Cô cũng có thể cảm nhận được, Giang Hải đã kề cận