Hoắc Yến Hoa vẫn cố giấu giiếm cho đến khi không giấu được nữa mới dứt khoát nói hết.
Kể rõ ràng mình thông đồng với Lan Cửu như thế nào, mời Trác Địch ra sao.
Nhưng mà Hoắc Yến Hoa lại đổ hết mọi chuyện lên đầu Mục Lang.
Lan gia ở phía Bắc, Trác Tiêu cho dù muốn hành động, cũng phải cân nhắc nặng nhẹ.
“Người phụ nữ của Mục Lang?” Trác Tiêu hừ lạnh: "Cậu sắp xếp phải không?”
"Chú Trác, tôi chỉ muốn anh Trác...!vui đùa một chút thôi, chứ không nghĩ nhiều như vậy.”
Trác Tiêu lại nói: "Cậu biết thằng nhóc họ Giang kia khó chơi, lại cố tình để Trác Địch đi, cậu làm vậy là có ý gì?”
Trác Tiêu sao có thể ngu xuẩn như Trác Địch, nhìn một cái là đã nhìn thấu mưu mô của Hoắc Yến Hoa.
Hoắc Yến Hoa nói: "Chú Trác tha mạng, cháu không biết ở thành phố Giang Tư có cao thủ.”
“Không phải tên Giang Hải kia làm sao?” Trác Tiêu nheo mắt lại.
Hoắc Yến Hoa nói: "Giang Hải này, không phải người bình thường.”
"Nói xem không bình thường như thế nào?"
"Anh ta là người của Bạch gia ở phía Bắc."
"Ồ, Giang Hải? Bạch gia ở phía Bắc, sao có thể thế được.”
Hoắc Yến Hoa lập tức cung kính nói: "Đây là sự thật..."
Sau đó anh ta nói hết chuyện giữa Giang Hải và Lan Cửu cho ông ta nghe.
Trác Tiêu nghe xong, trầm mặc không nói.
Ông ta cũng không ngờ chuyện này lại liên quan đến hai gia tộc lớn ở phía Bắc.
Suy đi nghĩ lại, Trác Tiêu đi tới đi lui.
Cau mày, rồi dần dần giãn ra.
"Giang Hải là con riêng Bạch gia, chuyện này có bao nhiêu người biết?"
Hoắc Yến Hoa nói: "Lan Cửu sẽ không tùy tiện nói lung tung.
Chuyện này, đúng là không có nhiều người biết.”
"Mấy người có máu mặt ở tỉnh Hải Đông chắc là cũng không biết."
Trác Tiêu gật gật đầu: "Vậy chuyện này, tôi cũng không biết.
Cậu hiểu không?”
Trác Tiêu định giả bộ hồ đồ, xử lý Giang Hải.
Đến khi Bạch gia ở phía Bắc tìm đến, Trác Tiêu sẽ nói mình không biết quan hệ của Giang Hải với Bạch gia.
Bây giờ Giang Hải mang họ Giang.
Điều này chứng minh, giờ phút này, anh ta vẫn chưa phải là người Bạch gia.
Hoắc Yến Hoa lập tức gật đầu, anh ta rất mong Trác Tiêu nhanh chóng xử lý Giang Hải.
Trác Tiêu cười lạnh, lại giơ tay lên tát Hoắc Yến Hoa một cái.
Âm thanh vang dội, mặt bên kia Hoắc Yến Hoa cũng sưng lên.
"Ngay cả đệ tử của tôi mà cũng dám lợi dụng, lá gan của cậu thật không nhỏ."
Trác Tiêu gầm lên giận dữ, tựa như sấm sét đánh xuống, làm cho màng nhĩ người ta phát đau.
"Nhãi ranh, Trác Địch đã chết.
Bây giờ, cậu định nói sao đây?”
Hoắc Yến Hoa hiểu, ý của Trác Tiêu là bây giờ ông ta muốn gì, thì anh ta cũng phải cố mà chấp nhận.
"Thế lực ngầm của tỉnh Hải Đông, phải thuộc về tôi.
Tôi để Tứ Hổ quản lý trong 3 năm, được chứ?”
Đồng tử Hoắc Yến Hoa co rút lại, ông ta sao lại có thể mặt dày mà nói ra mấy lời như thế cơ chứ?
Ông đây đánh mãi mới giành được địa bàn, cuối cùng lại phải chắp tay dâng lên cho ông sao?
Ba năm, cái này có khác gì cho mượn xong rồi lấy luôn, chẳng nhẽ sau 3 năm ông thật sự còn trả lại?.
Trác Tiêu nhìn về phía Tứ Hổ: "Đi, dọn dẹp sạch sẽ thành phố Giang Tư cho tôi.”
Hoắc Yến Hoa giương mí mắt lên, nhỏ giọng nói: "Chú Trác, thành phố Giang Tư là một nơi thị phi, vẫn nên cẩn thận một chút.”
"Lúc ấy, cháu cũng khuyên anh Trác, nhưng..."
"Chỉ một cái thành phố Giang Tư nho nhỏ, chỉ là một tên Giang Hải vô danh tiểu tốt, tôi muốn anh ta chết lúc nào, Diêm Vương cũng phải đến đón anh ta đi lúc đó."
Lời này, quả là khí phách.
Nhưng Trác Tiêu cũng có bản lĩnh để nói được mấy lời này.
Trong lòng Hoắc Yến Hoa lại mơ hồ có chút lo lắng, cho dù Lôi đại ca và Bàng đại ca ở thành phố Giang Thanh đều đối đầu với anh ta, anh ta cũng không lo lắng.
Nhưng thành phố Giang Tư, thật sự có chút sợ hãi.
Trác Tiêu đang định xuay người rời đi, lúc này, điện thoại lại đổ chuông.
Vừa nghe điện thoại xong, sắc mặt thay đổi.
"Chờ đã, trở về." Trác Tiêu gầm lên giận dữ: "Trở về Đông Nam.”
Trác Tiêu cắn răng, gằn từng chữ nói: “Đông Nam chúng ta xảy ra chuyện rồi, có người gây sự, đã chết vài người.”
Nghe vậy, Tứ Hổ ngơ người ra.
Hoắc Yến Hoa ở một bên bị những lời này làm cho hoảng sợ.
Thế mà có người dám gây chuyện với Trác Tiêu, còn đánh chết mấy người.
Ai lại ăn gan hùm mật báo vậy?
Hoắc Yến Hoa lập tức phát hiện ra có điểm không đúng lắm.
Đông Nam, người duy nhất có thể chống lại Trác Tiêu, không phải là nhà họ Hoắc sao?
Chẳng lẽ là nhà họ Hoắc làm?
Nếu như vậy, có khi nào lão già Trác Tiêu này sẽ giết mình ngay bây giờ không?
Nhưng Trác Tiêu không có thời gian để ý tới Hoắc Yến Hoa, sắc mặt âm trầm đáng sợ, xoay người lên xe.
Tứ Hổ hỏi: "Anh Trác, có chuyện gì vậy?”
“Trác Anh chết rồi!”
Trác Tiêu không nói gì nữa, Tứ Hổ thì kinh ngạc đến nỗi cái cằm như muốn rớt xuống đất.
Trác Anh là con trai của Trác Tiêu, là đứa con trai duy nhất.
Bọn họ vừa mới rời khỏi một lúc thôi mà Đông Nam đã xảy ra chuyện?
Trác Anh thế mà đã chết.
Con trai duy nhất của Trác Tiêu đã chết?
Tất cả mọi người đang tự hỏi, ai đã làm việc này, là ai mà dám liều lĩnh như vậy.
Có vẻ như Hải Đông và Đông Nam sắp có biến rồi.
Có vẻ như có chuyện gì đó sắp xảy ra, không ít người bắt đầu nơm nớp lo sợ.
Trên con đường cao tốc nối tiền tỉnh Hải Đông và Đông Nam, một chiếc xe bình thường lướt ngang qua xe của Trác Tiêu.
Trên xe, Bàng đại ca hơi híp mắt, lần tràng hạt trong tay, giống như đang siêu độ cho ai đó.
Bàng đại ca tin phật? Không, ông ta không tin, chỉ là nhàn rỗi quá nên nhàm chán lần tràng hạt giết thời gian thôi.
Nghiệp Gia ở bên cạnh ánh mắt lạnh lùng, cẩn thận hỏi.
Mà trên vạt áo anh ta, vẫn còn dính vết máu.
“Anh Bàng, Trác Tiêu sẽ mắc câu chứ?”
Bàng đại ca biến mất một thời gian, không ai biết ông ta đi đâu.
Đương nhiên, cũng không một ai có thể ngờ được, cái chết của Trác Anh, lại là do Bàng đại ca và Nghiệp Gia ra tay.
Ngày đó lúc Nam Chiến tìm Bàng đại ca, cái kế hoạch này đã được bắt đầu.
Bàng đại ca biết, chỉ mình Hoắc Yến Hoa muốn làm địch với Giang Hải thì không đủ tư cách.
Cho nên, ông ta nhất định sẽ tìm người khác trợ giúp anh ta.
Bàng đại ca và Nghiệp Gia lập kế hoạch chu đáo.
Nghiệp Gia vốn định ở lại thành phố Giang Tư, như vậy, kế hoạch giá họa cùng dễ dàng tiến hành.
Đáng tiếc, có vẻ Giang Hải đã nhận ra cái gì, nên đã đuổi Nghiệp Gia đi.
Nhưng điều khiến Bàng đại ca không thể tưởng tượng được chính là, Trác Tiêu lại đích thân đến thành phố Giang Thanh.
Ban đầu, Bàng đại ca nghĩ, Giang Hải sẽ đánh đám người Trác Địch một trận tơi bời, chờ lúc bọn họ ra khỏi thành phố Giang Tư ông ta sẽ phục kích, trực tiếp làm thịt Trác Địch, rồi giá họa cho Giang Hải.
Ấy thế mà, Giang Hải không chút lưu tình.
Lúc Trác Địch rời khỏi thành phố Giang Tư thì chỉ còn là một hũ tro cốt.
Cơ bản thì cố người biết Trác Địch là đệ tử của Trác Tiêu cũng không nhiều.
Trác Tiêu muốn cho đứa đệ tử này tự mình gây dựng danh tiếng.
Trùng hợp, Bàng đại ca lại biết quan hệ giữa hai người.
Trác Địch chết, Trác