Trác Tiêu chỉ có một đứa con trai, vô cùng chiều chuộng.
Thế mà bây giờ, đứa con duy nhất của ông ta lại chết trên tay Giang Hải.
Trác Tiêu muốn tự đến thành phố Giang Tư làm tang lễ cho con trai.
Tin tức này giống như một gáo nước lạnh, lan khắp tỉnh Hải Đông, làm mọi người run rẩy.
Không chỉ có thế lực ngầm, mà tất cả mọi người cũng đang bàn luận sôi nổi về vấn đề này.
Nếu một Trác Tiêu còn chưa đủ làm tim đập nhanh, thì hành động đổ thêm dầu vào lửa của nhà họ Hoắc, càng làm cho thế lực ngầm của tỉnh Hải Đông run rẩy.
Đội ngũ đưa tang của Trác Anh, từ từ đi thẳng tới thành phố Giang Tư.
Phía trước, có hơn mười chiếc xe phủ vải trắng, bầu không khí âm trầm, mang theo một luồng sát khí.
Đây là người của Trác Tiêu.
Mà cách đó không xa, ở phía sau, chính là người của nhà họ Hoắc, có hơn mười chiếc xe giống nhau.
Dọc đường đi bật nhạc tang, đi thẳng về phía thành phố Giang Tư.
Trác Tiêu chính là muốn để mọi người biết, đắc tội ông ta sẽ có kết quả gì.
Ông ta muốn tất cả mọi người nhìn thấy Giang Hải sẽ phải chết như thế nào.
Kẻ nào dám động đến người của nhà họ Trác, sẽ phải trả giá bằng máu.
Thế lực ngầm bùng nổ, giới chính trị và giới kinh doanh cũng nổi mây đen.
Hoành Độ Dương đến tìm Giang Hải, khuyên anh tạm thời rời khỏi thành phố Giang Tư để tránh đầu sóng ngọn gió.
Không phải ông ta sợ Giang Hải không đối phó được.
Nực cười, nếu ngay cả Đế vương cũng không đối phó được, thì thiên hạ này, không ai có thể khống chế được Trác Tiêu.
Ông ta là đang lo lắng, chuyện này sẽ ảnh hưởng đến tương lai của thành phố Giang Tư.
Nhưng Giang Hải không quan tâm việc này chút nào, hoàn toàn không để ý đến lời của Hoành Độ Dương.
Hoành Thiên Giai ở thành phố Giang Thanh đang cười điên cuồng.
Anh ta đã lên kế hoạch cả rồi, chỉ cần Giang Hải bị đánh bại, sẽ lập tức bắt đầu mua lại tập đoàn Uyển Như.
Trở thành người đứng đầu tỉnh Hải Đông, không ai dám tự tìm phiền phức đi cạnh tranh với anh ta.
Nhưng đúng lúc này, lúc Hoắc Yến Hoa sắp rời đi, bóng dáng Bàng đại ca lại xuất hiện ở thành phố Giang Thanh.
Tuy không ít người đang thầm mắng Bàng đại ca là con rùa rụt đầu, lúc Hoắc Yến Hoa đến, giống như con rùa bỏ mặc anh em, chạy trốn một mình.
Nhưng dù sao Bàng đại ca cũng ở vị trí cao nhiều năm như vậy, giờ phút này xuất hiện, vung tay lên một cài là có vô số người đi theo.
Mặc kệ nói thế nào, đi theo Bàng đại ca, ít nhất vẫn còn được làm người.
Hoắc Yến Hoa, quả thực chỉ coi bọn họ là chó, làm bọn họ vô cùng bức xúc.
Trong thành phố Giang Thanh, bất kể đã từng là đàn em của Lôi đại ca hay Bàng đại ca.
Lúc này, đều đi theo Bàng đại ca, ông ta sai đâu thì đánh đó.
Trang viên nhỏ của Bàng đại ca, lại mở cửa trở lại
Giờ phút này, tụ tập không ít đại ca của các thế lực ngầm.
Thậm chí, còn có không ít người ở xung quanh thành phố Giang Thanh cũng nhao nhao chạy tới.
Bàng đại ca đang thưởng thức trà thơm, sắc mặt nghiêm túc, rũ mày gật đầu.
"Các vị, người Đông Nam muốn đến thành phố Giang Tư tổ chức tang lễ.
Việc này, mọi người thấy thế nào?"
Vốn tưởng Bàng đại ca muốn thu nhận bọn họ, sau này chống lại Hoắc Yến Hoa.
Không ngờ câu đầu tiên lại hỏi cái này.
"Anh Bàng, thằng nhóc Giang Hải kia đang tự tìm đường chết..."
Lập tức có người lớn tiếng nói: "Vừa khéo, chờ bọn chúng hai bên đều bị thiệt hại, thì anh Bàng có thể tiếp quản thành phố Giang Tư rồi.”
"Đúng vậy, tôi cũng nghĩ như vậy."
Những người này không ngốc, đều đã chinh chiến nửa đời, đều biết phải nói như vậy mới có lợi cho mình.
Bàng đại ca lại không thay đổi sắc mặt, lạnh nhạt nói: "Cậu Giang ở thành phố Giang Tư, xem như là bạn vong niên của tôi.”
"Anh Bàng, cho dù là Giang Hải chết, hay là Trác Tiêu thua..."
Còn chưa nói hết, người này đã kịp phản ứng lại, Bàng đại ca nói cái gì? Bạn vong niên?
"Anh...!anh Bàng...!ý anh là..."
Bàng đại ca mỉm cười, khẽ gật đầu.
"Cái này..."
“Để chúng tôi đi cứu Giang Hải?”
"Làm sao có thể làm thế được..."
Chẳng bao lâu, tất cả mọi người như nổ tung, giống như chảo dầu sôi bị đổ nước lã vào.
"Tại sao?" Bàng đại ca nói: "Các vị không đồng ý sao?”
Nghiệp Gia đứng sau lưng Bàng đại ca, ánh mắt lạnh như băng, chậm rãi tiến về phía trước một bước.
Giờ phút này, cánh cửa ở bên cạnh được mở ra, mọi người đồng loạt nhìn lại.
Có người hít một hơi khí lạnh.
"Nam Chiến..."
"Đây...!Thật sự là Nam Chiến?”
Những người có mặt ở đây có không ít người là đàn em của Lôi đại ca.
Rất nhiều người cho rằng Nam Chiến đã chết cùng lúc với Lôi đại ca.
Trên người Nam Chiến vẫn còn quấn băng, chỉ còn vài vết thương ngoài da, còn lại đã không có gì đáng ngại.
Nam Chiến đứng trước mặt Bàng đại ca, hơi khom người.
Đây chính là thái độ của Nam Chiến, anh ta đứng về phía Bàng đại ca, cũng đứng về phía Giang Hải.
Anh ta muốn nghỉ hưu, không dính dáng gì đến thế giới ngầm nữa, nhưng mối thù lớn của Lôi đại ca vẫn chưa báo được, anh ta vẫn chưa thể đi.
Rất nhanh, Bàng đại ca đã tập hợp được không ít người đến thành phố Giang Tư.
Đồng thời tuyên bố, hoan nghênh tất cả người trong giới ngầm đến thành phố Giang Tư, liên minh với Giang Hải.
Mà minh chủ, chính là Giang Hải.
Tất cả mọi người trong thế lực ngầm đều chấn động.
Bàng đại ca nói.
Những người phái người đi tham dự, đều là bạn bè
Càng nhiều người thì là bạn càng tốt.
Chống lại Trác Tiêu, lập nên chiến công, sẽ được thưởng.
Nhưng...!Nếu như không đi...
Sẽ không còn bạn bè gì nữa.
Nghe qua thì có vẻ không có vấn đề gì, nhưng suy nghĩ kỹ thì Bàng đại ca đang ném mọi người vào đống lửa.
Tất cả mọi người phải đối mặt với một sự lựa chọn.
Đi theo Bàng đại ca, thì sẽ gián tiếp thừa nhận bị Bàng đại ca lãnh đạo, cũng coi như bị sắp xếp.
Còn muốn làm lão đại cũng không có khả năng.
Không đi theo Bàng đại ca, sớm muộn gì cũng sẽ bị tiêu diệt.
Lôi đại ca không còn nữa, Bàng đại ca chiếm lĩnh toàn bộ địa bàn, chỉ còn là vấn đề thời gian.
Bàng đại ca đa mưu túc trí, Giang Hải bị động trở thành minh chủ.
Bất kể người trong thế lực ngầm hỗ trợ nhiều hay ít, anh cũng phải nhận phần ân tình này của Bàng đại ca.
Bàng đại ca mang theo người đến cứu mạng, phần ân tình này lớn hơn trời.
Nếu chú ý đến các chi tiết, thì sẽ hiểu ra ngay.
Bàng đại ca tụ tập đông đủ người, cũng không vội vàng đi tới thành phố Giang Tư.
Dựa theo thời gian ông ta tính toán, Trác Tiêu đến thành phố Giang Tư chừng nửa tiếng, Bàng đại ca mới có thể chạy tới.
Cùng lúc đó, ở thành phố Giang Tư.
Sáng sớm là lúc tinh thần con người thoải mái nhất, Cố Uyển Như tập trung giải quyết công vệc rất chăm chỉ.
Giang Hải rửa một ít hoa quả, đi qua đi lại mấy