Cổ tay Đại Hổ run một cái, lập tức xuất hiện một con dao găm, trên lưỡi dao tỏa ra ánh sáng lạnh.
"Họ Giang kia, để mạng lại." Tam Hổ cũng xông về phía Giang Hải.
Mục tiêu của bốn anh em giống nhau, nhất định phải chém chết Giang Hải.
Nhưng, Giang Hải vẫn thờ ơ, ngửa mặt lên trời, nhìn mặt trời đang treo giữa không trung.
"Các người còn chưa xứng đáng làm đối thủ của anh Giang."
Kim Thâu cười nhạt, mặt mũi dữ tợn, xông thẳng về phía bốn người Tứ Hổ.
Một đánh bốn?
Người này, chẳng lẽ sau khi bị vợ cắm sừng thì đầu óc có vấn đề sao?
"Giết..."
"Anh Mao, một người được chia hai người."
Cho dù chỉ có mười người bước ra trước, nhưng những người này, đến bây giờ cũng không coi đám lâu la này ra gì.
Bọn họ muốn đánh thì đánh, cho dù là Tứ Hổ, hay đám lâu la kia đều không coi là gì.
"Tôi cũng muốn được chia cho một người..."
"Anh Mao, anh nhường cho tôi có được không, lần tới tôi lại chia cho anh..."
Mười người, tất cả đều xông ra ngoài.
Đám người Kim Thâu, mười người đối mặt với hơn một trăm người, nhưng bọn họ lại như là đang tranh giành miếng bánh vậy, ai cũng muốn được chai phần nhiều.
Bọn họ đều biết, mười năm luyện võ không bằng ba năm lăn lộn trong chiến trận.
Một đối thủ tốt, mới có thể khiến mình càng tiến bộ hơn.
Tứ Hổ lại như trở thành báu vật, mười người cùng tranh nhau vọt tới.
"Thật không biết trời cao đất rộng!" Đại Hổ rống giận một tiếng, bị đám côn đồ này tranh giành, đây chính là muốn làm nhục người ta mà.
Bốn anh em, trước giờ chưa từng bị sỉ nhục thế này.
Tiếng gầm rung trời!
Phải biết, ở Đông Nam không có ai dám chọc vào nhà họ trác, nhưng một cái thành phố Giang Tư nhỏ nhoi, lại không coi bọn họ ra gì.
Rất nhanh, Nhị Hổ vọt tới trước người Kim Thâu, con mắt trợn lên, dao găm gào thét đâm tới.
"Đi chết đi!"
Ánh mắt tàn bạo.
Sát ý ngất trời.
Không chút lưu tình.
Khóe miệng Kim Thâu nhếch lên vụ cười nhạt, đến lúc này, vẫn không thèm lấy vũ khí ra.
Thằng cha này, sao lại cuồng vọng như vậy? Tay không đối đầu với dao găm?
Anh ta dựa vào cái gì mà cuồng vọng như vậy, chẳng lẽ chỉ dựa vào đám tóc xanh này sao?
Rống giận một tiếng, dao găm bổ về phía đỉnh đầu của Kim Thâu, đồng thời dường như cũng tăng thêm mấy phần lực đạo.
Kim Thâu lại không có chút động tác màu mè nào, xông thẳng tới, như muốn đánh thẳng vào lưỡi dao.
Nhưng Trác Tiêu ở phía sau thấy tình cảnh này, trong lòng chợt động.
"Cẩn thận!"
Dĩ nhiên không phải ông ta đang nhắc nhở Kim Thâu.
Mà là nhắc nhở bốn người Tứ Hổ.
Dao găm đến sát bên người, cuối cùng Kim Thâu đã phản ứng.
Khí thế trên người, trong nháy mắt thay đổi, một cỗ khí tức khiến cho người ta phải sợ hãi bùng phát ra.
Kim Thâu mong đợi trận đánh này từ rất lâu, chiến ý tràn đầy.
Đưa ra tay, nhìn thì như rất chậm chạp, nhưng lại nhanh như thiểm điện.
Vừa động, đã bắt được cổ tay của Nhị Hổ.
Ngay sau đó, một lực lượng dời núi lấp biển kinh khủng vọt ra.
Vặn tay một cái, đưa tay về phía trước, dao của Nhị Hổ đỡ lấy dao của Tam Hổ.
Một tiếng kim loại va chạm vào nhau vang lên, khiến mọi người cũng bị chói tai.
Sắc mặt Nhị Hổ đại biến, ngây ngô sững sờ nhìn cổ tay mình.
Còn chưa cảm giác được cơn đau, bởi vì mọi chuyện quá nhanh.
Cổ tay của Nhị Hổ vặn vẹo, như là một đồ vật trong tay của Kim Thâu, tùy ý bị Kim Thâu điều khiển.
Cái này...
Làm sao có thể chứ!
Nhị Hổ đã luyện võ từ nhỏ, vậy mà không kịp phản ứng gì đã bị khống chế?
Còn nữa, cái tên tóc xanh này, sao lại có lực lượng kinh khủng như vậy? Bẻ gảy được cổ tay mình?
Còn nắm lấy cổ tay mình chặt như thế nữa, tay có lực mạnh như vậy, làm sao có thể là người bình thường được chứ.
Rất nhanh, cảm giác đau đớn vang lên, cánh tay của Nhị Hổ lại bắt đầu phát ra tiếng lạch vạch, xương đã bị gãy lìa.
"Bụp..."
Không nhanh không chậm, Kim Thâu lại đá một cú.
Nhị Hổ bay ra ngoài, đầu óc trống rỗng.
Ngực lõm xuống, xương sườn cũng bị gãy vụn.
Nhưng người bị đá bay ra ngoài không chỉ có Nhị Hổ.
Đại Hổ ở một bên cũng bị một quả đấm in ở trên mặt, sống mũi sụp xuống, máu bắn tung tóe ra ngoài.
Trên mặt Tam Hổ cũng đầy kinh hãi và vô cùng khó tin.
Bọn họ miễn cưỡng cũng được xem như là võ giả, nhưng đối mặt với gã côn đồ bình thường này, lại không là gì cả.
Đám người Kim Thâu này đều là cao thủ, tuyệt đối là cao thủ.
Cái này không thể nào.
Tuyệt đối không thể nào.
Thành phố Giang Tư đột nhiên chui đâu ra một gã họ Mao, tại sao Giang Hải lại có thể có đàn em mạnh như vậy?
Võ giả, vốn dĩ cao ngạo như thế nào chứ, tại sao lại cam tâm để cho Giang Hải sai khiến?
Thành phố Giang Tư, từ lúc nào lại xuất hiện nhiều cao thủ như vậy?
Không phải, tỉnh Hải Đông, từ lúc nào có nhiều cao thủ như vậy?
Ở Phương Đông, võ giả từ lúc nào giống như cải trắng, khắp nơi đều có vậy?
Mười người Kim Thâu, dù đặt ở đâu cũng là một thế lực cực mạnh không thể khinh thường được.
"A..."
"Ái ôi..."
Mười người như sói như hổ, vừa đối mặt, Tứ Hổ đã không tiếp nổi một chiêu, trên mỗi một người ít nhất cũng phải có hai ba chỗ gãy xương.
Ngã lăn quay ở dưới đất như chó chết vậy, vô cùng sợ hãi.
Trác Tiêu hoảng sợ nhìn một màn trước mắt.
Tứ Hổ, mặc dù chỉ tạm có thể gọi là võ giả, nhưng cũng là bốn tên đàn em đắc lực nhất của ông ta, cũng ông ta vào sinh ra tử, kinh nghiệm chiến đấu hết sức phong phú.
Nhưng ở trước mặt đám người Kim Thâu, lại đều không chịu đựng nổi một giây đồng hồ.
Quá đáng sợ, tại sao Giang Hải lại có thể có được thế lực cường đại như vậy?
Coi như Giang Hải là con riêng Bạch gia ở phía bắc, cũng không có khả năng tùy tiện đem theo mười võ giả bên mình như thế này được.
Không đúng, không phải là mười người...
Phía sau Kim Thâu, còn có chín mươi người còn chưa ra tay.
Lẽ nào...!chín mươi người này...!Cũng đều là võ giả?
Tuyệt đối không có khả năng này.
Trác Tiêu bối rối, đột nhiên ông ta có một loại cảm giác, chuyến này đi tới thành phố Giang Tư, mình phải chịu thua thiệt lớn rồi.
Không!
Trác Tiêu không cam lòng, cũng tuyệt không cho phép chuyện này phát sinh.
Đôi mắt như sói đói nhìn chằm chằm về phía Giang Hải.
Bắt giặc bắt vua trước, coi như đám người Kim Thâu giỏi đánh đấm thì thế nào, chỉ cần bắt được Giang Hải, bọn họ cũng sẽ phải sợ thôi.
Trác Tiêu vốn không phải là một võ giả bình thường, để khống chế chàng trai trẻ chưa đủ lông đủ cánh này, dễ như trở bàn tay.
Đám người Kim Thâu lại đang hưng phấn, bọn họ cũng sẽ không nghĩ đến, mình sẽ trở nên mạnh như vậy.
Tứ Hổ bây giờ đã không còn lực phản kháng, đám người Kim Thâu, đạp trên thân thể bọn Tứ Hổ, xông về phía hơn một trăm tên côn đồ còn lại.
"A..."
"Hự..."
"Ai ui mẹ ơi..."
Nhất thời, tiếng kêu thảm thiết vang lên, giống như mười con chó sói vọt vào giữa bầy dê.
"Anh Giang...!anh thiên vị quá, sao mười người bọn họ lại được lên?" Một gã cường tráng đứng bên cạnh Giang Hải, nhìn anh với ánh mắt cầu khẩn, anh ta cũng muốn được tiến lên.
Sói thì nhiều mà thịt thì ít, cứ tiếp tục như vậy, chút nữa bọn họ cũng chỉ còn việc là quét dọn chiến trường thôi.
" Đúng vậy, anh Giang, tôi không phục."
"Để cho chúng tôi cùng lên đi, đợi thêm một